ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 187

Bắc Vũ bị cô ấy kéo, cũng hét lên, nhưng không phải do rắn mà là vì bị cô
ấy kéo và tiếng hét đột ngột.
Người doạ người mới là hù chết người.
Hai người đều ngồi sụp xuống, có một con rắn đen cách đó hai mét, bò trên
bãi cỏ, đang lè lưỡi về phía hai người.
Người ở nơi cắm trại nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, Thẩm Lạc là
người đến nơi đầu tiên.
Đợi người đến gần, Lý Đồng đột nhiên chạy về phía anh, sau đó giữ chặt
cánh tay trốn phía sau anh: "Có rắn! Rắn to lắm!"
Bắc Vũ đã hết hoảng hồn mới nhận ra con rắn không có độc, khẽ thở phào,
ánh mắt lại liếc qua Lý Đồng trốn phía sau Thẩm Lạc, khẽ mỉm cười, đột
nhiên dịch lên, bắt lấy con rắn kia.
Mấy thành viên nữ bị doạ hét lên, đều trốn sau đàn ông.
Nhất là Phạm Lâm lập tức được bạn trai ôm lấy dỗ dành: "Đừng sợ, con rắn
kia không có độc."
Phạm Lâm: "Nhưng mà doạ người quá."
"Không phải có anh đây sao?"
Bắc Vũ cũng liếc qua hai người đó, nhìn đúng là một đôi nam nữ đang yêu
nhau.
Phụ nữ dựa vào đàn ông, người đàn ông bảo vệ, hoàn toàn là xuất phát từ
bản năng và thật lòng.
Cô chợt nhớ tới lần tham gia hoạt động đầu năm nay, người đàn ông cầu
hôn người phụ nữ trước mặt mọi người, hai người xúc động bật khóc, chân
thành tha thiết cảm động.
Cặp đôi trai tài gái sắc, gia cảnh tương xứng, hoà hợp với nhau, nhìn thế
nào cũng khiến người ta hâm mộ, xung quanh tràn ngập tình yêu.
Cô còn bởi vậy mà nói ra lời nực cười "Tôi lại tin tưởng tình yêu rồi".
Nhưng hoá ra hai người này đều có mặt tối giấu diếm đối phương và không
muốn cho người khác biết.
Một mặt hưởng thụ tình yêu hứa hẹn, mặt kia theo đuổi kích thích hấp dẫn.
Rốt cuộc tình yêu là cái quái gì? Có lẽ thực sự chỉ là phô diễn mà thôi.
Bắc Vũ đột nhiên cảm thấy mờ mịt về cái gọi là tình yêu, có lẽ cho tới bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.