ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 228

Người kia không hề biết anh ta là nhân vật nam chính trong câu chuyện
chui vào rừng kia, mặt mày hớn hở kể cho anh ta biết Bắc Vũ là người như
thế nào.
Những lời miêu tả vô cùng khó nghe, tất cả đều là vì sự kiện kia.
Lúc ấy anh ta kinh ngạc không thôi, mới biết bởi vì mình đột nhiên chuyển
trường, chuyện nhỏ kia vốn không nên để cho người khác biết lại bị lan
truyền thành thế này.
Anh ta vô cùng áy náy, vẫn luôn muốn tìm Bắc Vũ xin lỗi, nhưng lại không
dám đi tìm cô, lo cô bởi vì chuyện này mà sa đoạ.
Cho đến trước đó không lâu nhìn thấy cô ở trên mạng, biết rõ cô cũng
không thay đổi như mình tưởng tượng mới nghĩ cách gặp lại cô.
Sau khi nhìn thấy cô, cuối cùng anh ta đã khẽ thở phào.
Cô thực sự không hề thay đổi.
Qua những năm này, anh ta trải qua mấy đoạn tình cảm không bệnh mà
chết, không còn là thiếu niên ôm ấp mối tình đầu năm đó.
Còn thích cô không ư? Đương nhiên là không thể nói rõ được, dù sao cũng
đã hơn mười năm không gặp mặt.
Chỉ là khi gặp lại cô, anh ta cảm thấy cô vẫn hơi đáng yêu.
Đương nhiên người kiêu ngạo như cô có lẽ không thích sự hình dung này.
Anh ta lắc đầu cười, từ từ rời đi.
Bắc Vũ đi vào nhà, chợt nghe thấy ở trên có tiếng động, ngẩng đầu lên lại
không thấy ai.
Lén lút như vậy nhất định là Giang Việt rồi.
Cô cầm hoa đi lên nhà, đẩy cửa ban công ra, hét to: "Giang nhị cẩu! Anh
làm cái quỷ gì thế?"
"Bắc miệng rộng, anh thấy hết rồi." Giang Việt cười hì hì vỗ tay: "Chúc
mừng em nha!"
Huyệt thái dương Bắc Vũ giật giật, nếu không phải bởi vì bên cạnh anh ta
còn có Tiểu Phi Thuyền vẻ mặt ngây thơ cộng thêm người cha mặt lạnh
như băng kia thì cô rất muốn đạp tên này biến khỏi ban công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.