ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 227

"Chú đang nói chị sao?" Tiểu Phi Thuyền lớn tiếng hỏi.
Giang Việt đặt ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng: "Xem tình hình thế
nào đã, đừng để cho nó phát hiện ra chúng ta."
Tiểu Phi Thuyền che miệng, vượt lên trước Giang Việt, lén lút ghé vào lan
can.
Thẩm Lạc cau mày, bỏ bài trong tay xuống, cũng đi tới bên cạnh hai người.
Trong ngõ nhỏ, một nam một nữ đang trò chuyện vui vẻ, hiển nhiên không
phát hiện ra ba người ở ngoài ban công.
Giang Việt thấp giọng: "Nhìn anh chàng này cũng không tệ! Chậc chậc
chậc, rất được nha! Nhìn dáng vẻ Bắc miệng rộng hào hứng thế kia, cây
vạn tuế nở hoa rồi!"
Tiểu Phi Thuyền phụ hoạ: "Chị qua lại với bạn trai sao? Chị không chờ em
nữa à?"
Bắc Vũ dừng lại ở cửa: "Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Thiệu Vân Khê cười: "Có gì đâu. Thực ra hôm nay tôi rất vui, áp lực trong
lòng mấy năm nay cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Cảm ơn cậu không
hận tôi, sau này xin chiếu cố nhiều."
Bắc Vũ: "Chiếu cố lẫn nhau."
Thiệu Vân Khê để tay sau lưng, đột nhiên duỗi tay ra, giống như làm ảo
thuật biến ra một bó hoa: "Ngủ ngon!"
Bắc Vũ hơi kinh ngạc: "Cậu lấy ở đâu ra thế?"
Thiệu Vân Khê cười: "Vừa rồi lúc tính tiền phục vụ đưa cho, tôi quên
không đưa cho cậu."
Bắc Vũ lắc đầu cười: "Cảm ơn nhé!"
Thiệu Vân Khê: "Hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại!"
Thiệu Vân Khê nhìn theo bóng cô đi vào.
Lúc còn trẻ bị chia rẽ uyên ương, anh ta từng đau lòng một thời gian.
Nhưng dù sao cũng chỉ là yêu sớm còn chưa kịp bắt đầu, thời gian dài cũng
dần lãng quên.
Cho đến khi ra nước ngoài du học gặp bạn học ở Nhị Trung, anh ta đột
nhiên hỏi người kia có biết Bắc Vũ hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.