ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 226

taxi về sao? Để tôi đưa cậu về."
Bắc Vũ cũng không khách sáo nữa: "Vậy cảm ơn cậu."
Giang Việt bận rộn bên nhà xưởng cả ngày, lúc quay về công ty trời đã tối
đen, cũng lười ra ngoài đàn đúm. Bắc Vũ không có ở đây, một mình anh ta
chán muốn chết, cầm chai bia và đậu phộng, chạy ra ban công hóng mát.
Nhìn thấy trong cửa sổ đối diện có bóng người, anh ta gọi: "Lạc thần, có
muốn qua đây uống bia không?"
Thẩm Lạc nhìn về phía đó, nhưng không đáp lại.
Giang Việt sờ mũi, cũng may đã quen với tác phong này của cậu ta từ mười
mấy năm trước.
Ai biết không bao lâu sau lại thấy Thẩm Lạc dẫn Tiểu Phi Thuyền qua bên
này.
Anh ta vội xuống nhà mở cửa.
Tiểu Phi Thuyền giơ bộ bài trong tay, cười nói: "Chú ơi, chúng ta chơi đánh
bài nhé?"
Giang Việt cười: "Cháu biết đánh bài sao? Vậy thua đừng có khóc nhé."
Ba người lên nhà.
Thẩm Lạc ngồi bên cạnh cầm bài, làm như thuận miệng hỏi: "Em gái cậu
đâu rồi? Sao chưa thấy cô ấy về?"
Giang Việt cười hì hì: "Theo như nguồn tin thì nó đi xem mặt rồi, quả nhiên
rời nhà trốn đi cũng không thoát."
Thẩm Lạc nhíu mày: "Xem mặt?"
Giang Việt gật đầu: "Đúng vậy, xế chiều đi rồi, cũng không biết sao giờ còn
chưa về." Nói xong dường như nhớ ra gì đó, "Để tôi gọi điện thoại hỏi thử
xem."
Anh ta cầm lấy điện thoại, đột nhiên ồ lên một tiếng, đi ra ngoài lan can
nhìn, thấy ở dưới ngõ nhỏ Bắc Vũ đang cười cười nói nói với một người
đàn ông.
"Bà mợ nó! Có biến!" Anh ta lén lút chạy vào trong, hạ thấp giọng.
Tiểu Phi Thuyền hiếu kì hỏi: "Chú nói gì thế?"
Giang Việt: "Em gái chú đi về cùng với một người đàn ông, không phải là
đi xem mặt sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.