ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 23

Thực ra cũng không tính là quen thuộc, dù sao trước đó cũng chỉ là nhìn
thoáng qua mà thôi.
Nhưng cái thoáng nhìn này cũng đã đủ để khắc sâu.
Lúc này đang là cuối thu, sắc trời hơi tối, có gió nổi lên, trên vỉa hè chỉ có
mấy người đi bộ.
Thẩm Lạc đeo cặp sách bước đi, đầu đội mũ, hình như đeo tai nghe nhạc,
hơi cúi đầu, đi không nhanh không chậm.
Trái tim Bắc Vũ đột nhiên đập thình thịch, nín thở chờ xe đạp vượt qua
anh, câu chuyện đang nói dang dở với Giang Việt đã quên sạch.
Một, hai, ba...
Xe đạp dần vượt qua nam sinh đi bộ trên vỉa hè.
Ở trong tầm mắt của Bắc Vũ, đầu tiên là bóng dáng, sau đó là khuôn mặt
nghiêng, cuối cùng đã thấy được khuôn mặt anh giấu dưới mũ.
Dưới trời chiều loang lổ, ngũ quan của thiếu niên đẹp đẽ, gương mặt trầm
tĩnh như nước, như bước từ trong tranh ra.
Bắc Vũ nhìn anh từ xa, tim đập nhanh hơn.
Thẩm Lạc vốn hơi cúi đầu, như cảm giác được có người nhìn mình, đột
nhiên ngẩng đầu, nhìn qua bên này.
Lúc này hai người chỉ cách nhau khoảng mười mét, ánh mắt đen láy của
anh nhìn thẳng về phía Bắc Vũ, khiến cô sợ tới mức vội quay đầu đi.
Bởi vì động tác quá mạnh, chiếc xe đang chạy hơi rung rung.
Giang Việt cố gắng lắm mới giữ vững được, lớn tiếng hét: "Em làm trò quỷ
gì thế? Có phải muốn thay chó ăn phân không?"
Nếu là bình thường Bắc Vũ đã sớm cãi lại anh ta, nhưng lúc này Thẩm Lạc
lại ở ngay phía sau, không hiểu sao cổ họng cô như bị người bóp nghẹt,
không nói được câu nào.
Cho đến khi xe đạp đi đến chỗ rẽ, Bắc Vũ mới lặng lẽ quay đầu lại.
Nhưng trên vỉa hè trừ mấy người đi bộ, lá cây bị gió thổi bay, nào đâu còn
có bóng dáng của Thẩm Lạc, khiến cho cô có cảm giác mình chỉ vừa như
nằm mơ.
Còn quãng đường nửa tiếng nữa, Giang Việt vẫn líu lo không ngừng, Bắc
Vũ không nghe vào câu nào, chỉ thỉnh thoảng ừ à đáp có lệ, so với thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.