ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 264

đi!"
Có cần hiểu lòng người đến thế không?
Bắc Vũ cũng cảm thấy ngượng ngùng: "Thế em quay về nghỉ trưa vậy."
Thẩm Lạc gật đầu, trước khi cô xoay người đi, đột nhiên lại hỏi: "Hôm nay
em có sang không? Hay là anh qua chỗ em?"
Bắc Vũ chưa kịp trả lời thì Tiểu Phi Thuyền không hiểu gì xen vào hỏi:
"Qua gì thế ạ? Không phải chị đang ở đây sao?"
Bắc Vũ nhìn cậu nhóc ngây thơ, cười khan: "Không có gì." Dừng một chút
lại nhìn về phía Thẩm Lạc, "Để em sang."
Sau đó cô nhanh chóng rời đi.
Cô sờ khuôn mặt nóng bừng, khẽ thở phào.
Quả nhiên là không có kinh nghiệm làm cẩu nam nữ, Tiểu Phi Thuyền vừa
hỏi đã cảm thấy chột dạ.
Bởi vì trong lòng mang theo suy nghĩ này, cho nên buổi chiều làm việc
khiến cho Bắc Vũ cảm thấy một ngày như dài bằng một năm.
Tăng ca làm việc đến tối mịt, quả thực là tinh thần như bị tra tấn hai thế kỉ.
Đêm dần sâu, phòng làm việc cũng trống không, Giang Việt cũng không
thấy bóng dáng đâu, chắc chắn lại chạy đến chỗ nữ thần ngược đãi bản
thân.
Bắc Vũ tắm xong quay về phòng, nhìn đồng hồ trên tường đã là chín giờ
hơn.
Cô suy nghĩ một chút, đi đến trước cửa sổ, tay khẽ vén một góc rèm lên,
nhìn thấy căn phòng đối diện của Thẩm Lạc sáng đèn, cửa sổ mở ra, tấm
rèm bay bay theo gió.
Còn anh đang ngồi bên cửa sổ, hình như đang đọc sách.
Bắc Vũ sợ anh phát hiện ra mình, chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng thả rèm
xuống.
Cô đứng yên, hít thở sâu mấy cái để tăng thêm lòng dũng cảm.
Đã quyết định gia nhập đội ngũ cẩu nam nữ, vậy thì đầu tiên cần phải có
dũng khí đã.
Cô là ai chứ?
Cô là Bắc to gan không sợ trời không sợ đất mà, ngẫm lại Trâu Diểu cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.