Bắc Vũ nghiêm giọng:
– Anh mà không nói rõ ràng là tôi báo cảnh sát đấy!
Anh ta lại càng nói lắp hơn:
– Tôi… tôi… tôi… tôi…
– Anh cái gì mà anh? Anh định làm gì hả?
Mãi anh ta mới nói ra được:
– Tôi… tìm người.
– Tìm ai?
– Thẩm… Thẩm Lạc.
– Thẩm Lạc?
Bắc Vũ thấy anh ta không dám nhìn mình thì càng thấy đáng nghi:
– Anh tìm Thẩm Lạc làm gì?
– Tôi… là bạn thời đại học của cậu ấy.
– ?
Bắc Vũ lại đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lần nữa. Trông có vẻ
không giống người xấu, chỉ là giống người nhà quê ở thế kỷ trước thôi.
– Bố nuôi…