ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 497

Bắc Vũ “hừ” một tiếng rồi quay đầu đi.

Thẩm Lạc lại đi tới trước mặt cô:

– Em khóc à?

– Không có đâu. – Bắc Vũ mạnh miệng đáp lại. Nhìn cô bây giờ có vẻ

rất ngây thơ.

– Khóc thì nói là khóc, có gì mà không dám nhận chứ? Giang Việt nói

lúc em mười sáu tuổi, đi tiêm vẫn còn khóc cơ mà.

Bắc Vũ cãi lại:

– Có mà anh ấy khóc ý.

Thẩm Lạc bật cười, rồi ôm lấy cô:

– Vậy em có thấy hãnh diện không?

Bắc Vũ giật mình, rồi quay lại nhìn anh:

– Vốn dĩ em định đến đó khoe mẽ, nhưng khi nhìn thấy những gương

mặt xa lạ đó, thì em lại thấy hết hứng thú. Tuy lúc anh và Thiệu Vân Khê
nói xong, mọi người đều tin và đến xin lỗi em, em có thấy vui vẻ thật,
nhưng em lại càng cảm thấy nó không quan trọng hơn. Vì em biết rằng, em
không là gì của họ cả, sau khi ra khỏi nhà hàng, họ cũng chẳng còn nhớ em
là ai nữa. Mà bọn họ cũng không quan trọng với em, nên em cần gì phải để
ý đến suy nghĩ của bọn họ chứ? Anh nói rất đúng, đi họp lớp là chuyện rất
ngây thơ. Mà giải thích chuyện năm xưa trong buổi họp lớp, thì còn ngây
thơ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.