ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 267

Anh bảo Phương Thạnh đưa Hạ Tiêu rời đi nhưng anh ta vẫn quay về.

Viên đạn sượt qua mặt khiến anh ta chảy nhiều máu, phải khâu vài mũi.
Mấy hôm nay không được cạo râu nên trông anh ta rất bơ phờ, nhếch nhác.
Tuy nhiên, thái độ của Phương Thạnh vẫn điềm đạm và cung kính như
không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Tĩnh Hiên quẳng tập văn bản xuống bàn, hỏi anh ta: “Hạ Tiêu thế

nào rồi?”

“Cô ấy bị gãy tay nhưng không sao cả. Chỉ có chân là tương đối nghiêm

trọng, sau này cần xem kết quả phục hồi chức năng thế nào.”

Diệp Tĩnh Hiên tựa vào thành ghế, nhìn Phương Thạnh bằng ánh mắt

mệt mỏi. Rõ ràng người đàn ông này đã đi theo anh hai mươi năm nhưng
đến bây giờ, anh mới thực sự hiểu rõ con người anh ta.

Diệp Tĩnh Hiên lại châm một điếu thuốc. Ở đây là phòng bệnh không

thông gió nên cuối cùng anh bị sặc khói thuốc. Phương Thạnh định nhắc
nhưng anh lập tức giơ tay ra hiệu anh ta đừng lên tiếng.

Bất kể là động vật nguy hiểm đến mức nào, trái tim cũng nóng hổi, nói

chi đến con người. Diệp Tĩnh Hiên có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt nghỉ
ngơi, một lúc sau mới lên tiếng: “Chú hãy đưa Hạ Tiêu về tỉnh Nam sinh
sống. Tôi sẽ bố trí để chú trông coi bến cảng. Nơi đó “sạch sẽ”, chỉ xuất
khẩu trà bình thường. Dù sau này nhà họ Diệp bị tôi phá nát, chú cũng
không bị liên lụy.”

“Bây giờ còn nhiều việc… Tam ca vẫn chưa tiến hành phẫu thuật, Hội

trưởng suốt ngày nhòm ngó để tìm sơ hở của chúng ta. Em không thể bỏ đi
vào lúc này.” Phương Thạnh cất giọng chân thành. Bao nhiêu năm qua, anh
ta luôn ở đằng sau Diệp Tĩnh Hiên, là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.