ĐỒI THỎ - Trang 419

Richard Adams

Đồi Thỏ

Dịch giả: Hồng Vân

Chương 38

Sấm Vang Chớp Giật

Và bây giờ gió nổi, biển dâng, thuyền lao đi!
Cơn bão đến gần và tất cả trong vòng nguy hiểm!
Julius Caesar của Shakespeare

Mới buổi chiều mà trời đã tối đen và ngột ngạt hết sức rõ ràng là sẽ
chẳng có hoàng hôn thực sự đâu. Trên con đường mòn xanh rợp cây cối
ven sông, Cây Phỉ bồn chồn như đứng trên đống lửa, chú cố hình dung xem
điều gì đang diễn ra ở Efrafa.

"Tóc Giả bảo anh là anh ấy muốn anh tấn công bọn lính gác trong khi
các thỏ đang ăn có phải không," chú hỏi Kehaar "và rằng anh ấy sẽ mang
những thỏ mẹ ra ngoài trong lúc lộn xộn, phải không?"
"Phải eng ấy lói thế, nhưng điều đó khun xảy ra. Rồi eng ấy nại lói hãy
bay đi và trở nại tối nay."
"Nếu vậy, anh ấy vẫn muốn làm đến cùng. Câu hỏi được đặt ra là, họ đi
ăn vào lúc nào? Trời đang tối dần. Xám Bạc này, cậu nghĩ sao?"
"Theo tôi hiểu thì họ sẽ không thay đổi điều họ vẫn thường làm đâu."
Xám Bạc đáp "Nhưng nếu anh lo chúng ta không đến đúng lúc thì sao
không đi ngay bây giờ?"
"Bởi vì bọn chúng luôn luôn đi tuần. Chúng ta càng nán ở đấy lâu bao
nhiêu thì nguy hiểm càng lớn bấy nhiêu. Nếu bọn tuần tra phát hiện ra
chúng ta trước lúc Tóc Giả đến thì vấn đề đâu chỉ là việc bọn ta phải tìm
cách thoát thân. Chúng sẽ nhận ra là ta đến đây có mục đích, sẽ lập tức phát
tín hiệu báo động, nếu thế sẽ chấm dứt mọi cơ hội cho Tóc Giả."
"Anh nghe này, Thủ lĩnh Cây Phỉ." Mâm Xôi lên tiếng "Chúng ta phải ra
chỗ đường sắt cùng lúc với Tóc Giả, không sớm hơn hoặc muộn hơn. Tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.