ĐỒI THỎ - Trang 155

"Đó là căn bệnh mù trắng ư?" Gạc Nai hỏi "Hắn ta không thấy là mình
đi đâu."
"Thần Mặt trời cấm đấy!" Mâm Xôi nói "Chúng ta bỏ chạy chứ?"
"Không, hắn không thể chạy như vậy với căn bệnh này." Cây Phỉ nói
"Cái gì khiến cho hắn ra như thế nhỉ?"
"Đó là Dâu Tây!" Bồ Công Anh kêu to.
Dâu Tây chui qua hàng rào bên cạnh cây táo dại, đưa mắt nhìn quanh và
đi đến gần chỗ Cây Phỉ. Nét điềm tĩnh hào hoa của chú biến đâu mất. Vẻ
mặt sững sờ, tấm thân run rẩy và vóc dáng to lớn của chú dường như chỉ
làm cho chú thêm tội nghiệp. Chú khép nép nằm bẹp xuống cỏ ngay trước
mặt Cây Phỉ đang ngồi đợi, dáng nghiêm nghị bất động với Xám Bạc ở bên
cạnh.
"Anh Cây Phỉ," Dâu Tây hỏi "các anh bỏ đi thật à?"
Cây Phỉ không trả lời, chỉ có Xám Bạc xẵng giọng, "Chuyện này có liên
quan quái gì tới mày?"
"Cho tôi đi theo với." Vẫn không có câu trả lời và chú ta lại lặp lại. "Hãy
cho tôi đi cùng."
"Chúng tao hơi sức đâu mà để tâm đến những kẻ đã từng lừa dối chúng
tao." Xám Bạc bực tức trả lời "Tốt nhất mày hãy trở về với Nildro-hain.
Không nghi ngờ gì nữa, vợ mày ít liên quan đến chuyện này."
Dâu Tây ré lên một tiếng nghẹn ngào, như thể bị thương. Chú hết nhìn
Xám Bạc lại nhìn sang Cây Phỉ rồi Thứ Năm. Cuối cùng trong một tiếng thì
thầm đau đớn, chú thốt lên:
"Dây kẽm gai."
Xám Bạc toan nói một điều gì đó, nhưng Cây Phỉ đã lên tiếng trước.
"Anh có thể đi cùng chúng tôi. Nhưng đừng nói thêm một câu nào nữa,
anh bạn dáng thương."

Vài phút sau bọn thỏ băng qua đường dành cho xe ngựa và biến vào
trong cánh rừng gần đấy. Một con ác là nhìn thấy một vật sáng màu rất dễ
nhận thấy trên bờ dốc trống trải bèn xốc cánh bay lại gần nghiêng ngó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.