ĐỒI THỎ - Trang 203

đồng cỏ trống trải, phẳng lặng ngay đúng giờ bọn cú đi kiếm ăn. Tôi cũng
không biết mình chờ đợi điều gì nữa. Các bạn cũng biết, đôi khi ta để cho
mình nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn nếu ta có thể đến được nơi nào đó hoặc làm
được việc nào đó. Nhưng khi đạt được điều ấy rồi mới thấy mọi việc không
đơn giản như vậy. Tôi cho rằng mình đã nuôi hy vọng ngu ngốc rằng Tóc
Giả có thể đang đợi chúng tôi. Nhưng những ngọn đồi này sao mà lớn thế -
lớn hơn tất cả những gì chúng tôi gặp trong đời. Không có rừng cây, không
có chỗ trốn, không có thỏ, bóng đêm lại đang đổ xuống. Và rồi mọi vật
dường như bị xé nhỏ ra. Tôi thấy Cỏ Lưỡi Mèo cũng rõ như cỏ cây trước
mặt và nghe tiếng cậu ấy khóc lóc rồi tôi trông thấy Chúa Thanh Lương
Trà, Liễu Ngư và cả Cây Phiền Lộ. Tôi cố nói chuyện với họ. Tôi gọi tên
Tóc Giả nhưng không mong anh ấy đáp lại bởi vì tôi chắc là anh ấy không
có mặt ở đấy. Tôi vẫn còn nhớ là mình đã ra khỏi hàng rào đến một chỗ
trống, lúc ấy tôi thực sự hy vọng một kẻ thù nào đó đến kết liễu đời mình đi
cho rồi. Nhưng khi tỉnh lại thì đấy là Tóc Giả. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là
mình đã chết và bắt đầu băn khoăn không biết Tóc Giả có ở đó thật hay
không. Sau đó thì các bạn đã biết những chuyện còn lại. Thật đáng tiếc là
tôi đã làm các bạn sợ biết chừng nào. Nhưng nếu tôi không thế - không làm
Thỏ đen, thì sẽ khó có sinh vật sống nào có thể ở gần ông ta hơn chúng
tôi."

Sau một hồi im lặng, chú nói thêm, "Các bạn có thể hình dung điều này
có ý nghĩa như thế nào với Hoa Chuông và tôi khi thấy mình đang ở dưới
hang, giữa bạn bè. Không phải tôi là người đã cố bắt anh, Tóc Giả ạ, đó là
một tên thỏ khác, từ đời nảo đời nào rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.