ĐỒI THỎ - Trang 298

thật là khó nhọc. Tất cả không còn chút sức lực nào - tất cả chỉ trừ Xám
Bạc: tôi không biết chúng tôi sẽ xoay xở như thế nào nếu không có cậu ấy.
Chúng tôi đi ròng rã một ngày một đêm mà không được nghỉ lấy một lần
cho ra nghỉ. Tất cả đều cảm thấy rằng trên đời này, điều duy nhất mà chúng
tôi muốn làm là trở về đây càng sớm càng tốt. Khi về đến khu rừng vào
sáng nay, tôi đã đi tập tễnh trong một giấc mơ tồi tệ. Tôi e là mình cũng
chẳng khá hơn Dâu Tây tội nghiệp chút nào. Cậu ấy không phàn nàn một
tiếng, nhưng sức khỏe suy sụp, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian đài,
và tôi cho là mình cũng thế. Còn Gạc Nai - đây là lần thứ hai anh ấy nhận
một vết thương tệ hại như thể. Nhung đó còn chưa phải là điều tệ hại nhất,
đúng không? Chúng ta đã mất Cây Phỉ, đó là điều đáng sợ nhất có thể xảy
ra. Một số các bạn đã có lời hỏi tôi vào lúc nãy rằng tôi có muốn lên làm
Thủ lĩnh không. Tôi rất vui khi thấy các bạn tin tưởng ở mình, nhưng tôi đã
là một ngọn đèn hết dầu rồi, tôi không thể đảm đương nhiệm vụ đó. Tôi
cảm thấy mình khô khốc và trống rỗng như một cái nấm trứng mùa thu –
như thể chỉ cần một ngọn gió là cũng có thể thổi bộ lông của tôi bay mất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.