ĐỒI THỎ - Trang 296

thông qua những cuộc tuyển lựa khắt khe về vóc dáng và sức mạnh và
chẳng có gì về thuật di chuyển trong thời tiết ẩm ướt và bóng tối mà họ lại
không biết cả. Họ lại sợ Hội đồng đến mức xem ra trên đời này chẳng còn
điều gì đáng sợ nữa. Chẳng bao lâu sau tôi hiểu rằng chúng tôi đang trong
tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Đội truy tìm chắc chắn có tốc độ nhanh hơn
chúng tôi khi chạy trong đêm tối mưa gió và chẳng bao lâu sau sẽ bắt kịp.
Tôi toan nói với các bạn đồng hành rằng chúng tôi chỉ còn mỗi một cách là
quay lại và chiến đấu thì thấy mình chạy đến một bờ đất rất lớn, gần như
dốc thẳng lên trời. Còn dốc hơn cái sườn núi phía dưới chúng ta đây, hơn
nữa trông nó có vẻ rất cân xứng tựa hồ con người đã tạo ra nó.
Vậy là, chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa, chúng tôi cứ thế mà lao lên
dốc. Sườn dốc phủ đầy những bãi cỏ thô ráp và bụi cây. Tôi không biết từ
chân dốc đến đỉnh dài bao xa, nhưng tôi đoán phải cao bằng cây thanh
lương trà trưởng thành, thậm chí có lẽ còn cao hơn. Lên đến đỉnh, chúng tôi
thấy mình đang đi trên những phiến đá nhỏ và nhẹ cứ lăn đi dưới bước chân
của chúng tôi. Điều này đã giúp chúng tôi tẩu thoát. Sau đó chúng tôi đến
một chỗ có những tấm gỗ dèn dẹt, to bản và hai thanh kim loại lớn được vít
chặt lại tạo ra những tiếng ồn - nghe như những tiếng u u trầm trầm kéo dài.
Tôi vừa mới bụng bảo dạ rằng "Lại một thứ do con người làm ra đây," thì
đã lăn tòm sang bờ dốc bên kia. Tôi đã không nhận ra rằng toàn bộ đỉnh
của cái bờ đó rất hẹp và bờ bên kia cũng rất dốc. Tôi lộn nhào xuống bờ đất
trong đêm tối, lao vào một bụi cây cơm cháy và nằm lại đó."
Nhựa Ruồi dừng lời, im lặng một lúc như thể đang duyệt lại những gì
hiện ra trong ký ức. Cuối cùng chú nói.
"Thật khó có thể tả lại đầy đủ cho các bạn những gì xảy ra tiếp theo đó.
Mặc dù cả bốn đều có mặt, chúng tôi không hiểu làm sao lại có những
chuyện đó. Nhưng điều tôi nói sau đây là sự thật thuần túy. Có lẽ chính
Thần Mặt trời đã phái những Sứ giả vĩ đại của Người đến cứu chúng tôi
khỏi bọn Cốt Cán ở efrafa. Mỗi đứa trong chúng tôi đều lăn khỏi bờ dốc
đến một điểm rơi khác nhau. Gạc Nai gần như không nhìn rõ đuờng vì máu
me be bét thì gần như lao thẳng xuống đáy. Tôi bò dậy, nhìn lên đỉnh. Một
chút ánh sáng trên bầu trời cũng được nhìn thấy bọn Efrafa nếu chúng xuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.