ĐỒI THỎ - Trang 49

nguy hiểm mà ũng có thể không, nhưng tôi chẳng muốn dây dưa với nó
đâu. Chuồn khỏi đây thôi.”

Cả bọn theo chú băng qua đám dương xỉ và chẳng bao lâu đã đến một
con đường khác, nằm song song với con đường ban nãy. Tóc Giả nhảy sang
con đường đó và đột nhiên phóng như bay. Bồ Công Anh phóng theo bạn
và cả hai biến mất trong đám cây sồi xanh. Cây Phỉ và đám thỏ còn lại cố
hết sức đuổi theo, với Nồi Đất tập tễnh và loạng choạng ở phía sau, nỗi sợ
hãi đã khiến chú vẫn có thể chạy được cho dù chân chú đang rất đau.

Cây Phỉ vượt ra khỏi vạt cây sồi và phóng theo con đường mòn chạy
đến chỗ rẽ. Đến đây chú đứng sững lại, ngồi phịch xuống chân sau. Ngay
phía trước, Tóc Giả và Bồ Công Anh đứng trên một cái bờ cao dựng đứng
trân trối nhìn xuống dòng nước đang chảy phía dưới. Đó chính là con sông
nhỏ Enborne, bề ngang rộng từ ba mét rưỡi đến bốn mét rưỡi, vào mùa này
trong năm với những trận mưa xuân, mực nước có thể sâu đến bảy, tám tấc.
Nhưng đối với lũ thỏ mà nói thì một con sông như thế thực sự rộng mênh
mông và chúng chưa bao giờ hình dung ra một cái gì lớn như thế . Trăng
gần như đã lặn, không gian tối sẫm lại, nhưng chúng vẫn có thể nhìn thấy
dòng nước sáng lên mờ mờ khi nó chảy qua và nhận ra ở bờ bên kia là hàng
thông và tổng quán sủi. Đâu đó, ở phía xa, vẳng lại tiếng chim choi choi, ba
bốn tiếng rồi nín bặt.

Lần lượt từng chú một rồi gần như cả đàn thỏ bước lên phía trước, dừng
lại bên mép sông, lặng nhìn xuống dòng nước không nói một tiếng nào.
Ngọn gió lạnh buốt từ đâu thổi tới, vài chú trong bọn run rẩy trong khi vẫn
ngồi nguyên như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.