“Chà thật là một ngạc nhiên thú vị, Cây Phỉ à.” cuối cùng Tóc Giả lên
tiếng “Hay là cậu đã chờ đợi chuyện này khi đưa chúng tôi đến khu rừng?”
Cây Phỉ mệt mỏi nhận ra rằng Tóc Giả có lẽ chính là kẻ gây rắc rối. Hắn
đâu phải kẻ nhát gan nhưng là kẻ chỉ có thể đứng vững một khi thấy đường
đi nước bước một cách rõ ràng và biết chắc về những việc cần làm. Đối với
chú ta, sự bối rối thậm chí còn tồi tệ hơn cả nguy hiểm và khi không biết
phải làm gì chú thường nổi đóa. Ngày hôm trước, trong khi đang lo lắng về
lời cảnh báo của Thứ Năm, chú đã nói những lời lẽ nóng nảy với Chúa
Thanh Lương Trà rồi từ bỏ hàng ngũ Cốt Cán. Rồi sau đó, khi đang băn
khoăn không biết có nên bỏ cánh đồng thỏ mà đi hay không thì Đội trưởng
Nhựa Ruồi lại xuất hiện vào đúng thời điểm dễ bị tấn công và tạo ra lý do
hoàn hảo cho cuộc trốn chạy của cả bọn. Và giờ đây đứng trước con sông,
bao nhiêu quyết tâm của chú ta chạy đi đâu mất và Cây Phỉ biết rằng nếu
chú không đứng ra cứu vãn tình thế thì rất có thể chúng sẽ gặp rắc rối to.
Chú nghĩ đến Chúa Thanh Lương Trà và cung cách lịch sự giảo hoạt của
ông ta.
“Tôi không biết liệu chúng tôi có xoay xở được không nếu thiếu anh vào
lúc này, Tóc Giả ạ.” chú từ tốn nói “Con vật đó là con gì vậy? Liệu nó có
thể giết chúng ta không?”
“Một con chó rừng.” Tóc Giả đáp “Tôi đã được nghe kể về nó khi tôi
làm Cốt Cán. Chúng không thực sự nguy hiểm lắm vì chúng không thể bắt
được khi chúng ta chạy và gần như bao giờ anh cũng có thể ngửi thấy mùi
hôi của nó nếu nó lại gần. Một loài vật khá mắc cười: tôi nghe đâu loài thỏ
chúng ta gần như sống trên đầu chúng mà chẳng làm sao cả. Tuy vậy, tốt
nhất là nên tránh xa chúng ra. Chúng sẽ lôi những con thỏ con của chúng ta
ra khỏi hang và chẳng mảy may thương xót giết ngay một chú thỏ bị