ĐỒI THỎ - Trang 78

suy nghĩ. Khi chú lại lên tiếng, dường như chú nói với chính mình. "Có một
làn sương mù dày đặc ngăn cách những ngọn đồi đó và chúng ta. Em không
thể nhìn xuyên qua được, nhưng chúng ta nhất định sẽ phải đi qua nó. Hoặc
là đi thẳng vào nó."
"Làn sương mù à?" Cây Phỉ hỏi "Em nói thế có ý gì?"
"Chúng ta đang gặp một khó khăn rất kỳ lạ," Thứ Năm thì thầm "nhưng
nó không phải là kẻ thù. Nó giống… giống như một làn sương mù. Giống
như là bị lừa gạt và lạc đường ấy."
Xung quanh chúng không hề có sương mù. Đêm tháng Năm trong vắt và
tươi lành. Cây Phỉ im lặng chờ đợi một lúc, sau đó Thứ Năm nói, chậm rãi
và vô cảm. "Nhưng chúng ta nhất dịnh phải tiếp tục, cho đến khi đến được
những dải đổi kia." Giọng chú trầm xuống nghe như giọng của kẻ mộng du
"Cho đến khi chúng ta đến được những dải đồi. Con thỏ nào quay lại qua
nhg khe hở thì ắt sẽ đâm đầu vào rắc rối. Bỏ chạy – chẳng khôn ngoan chút
nào. Bỏ chạy – không an toàn chút nào. Bỏ chạy – không…" Toàn thân chú
rung lên dữ dội, Thứ Năm đá chân một hai lần rồi rơi vào im lặng.
Trong cái hố phía dưới, Tóc Giả hình như đã thuyết giảng xong, "Nào
bây giờ thì lũ nhát cáy, hôi hám, đáng khinh kia, hãy đi đâu cho khuất mắt
tao. Nếu không tao sẽ…" Giọng chú bây giờ chỉ còn nghe câu được câu
mất.
Cây Phỉ ngoái lại một lần nữa ngắm nhìn đường nét lờ mờ của dải đồi
xa xa. Rồi trong lúc Thứ Năm cựa quậy và lẩm bẩm bên cạnh, chú dùng
một chân trước nhẹ nhàng kéo em lại gần và dụi vào vai em.
Thứ Năm giật bắn người. "Anh Cây Phỉ, em vừa nói gì vậy. Em sợ rằng
mình chẳng nhớ gì hết. Em muốn nói với anh rằng…"
"Không sao đâu." Cây Phỉ đáp "Thôi hãy xuống duới kia đi. Đã đến lúc
chúng ta phải nhập bọn với họ rồi. Nếu em lại có bất cứ cảm giác kỳ lạ nào
như vậy nữa, hãy đến bên anh nhé. Anh sẽ chăm sóc cho em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.