ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 205

khổ nữa...

– Phải, như vậy tốt hơn!... Nhưng còn bà, suốt trong thời gian mà kẻ

khốn nạn còn bị nhốt trong cái giếng, làm sao bà có thể sống yên ổn
được?...

– Làm sao tôi biết! Imperia nói vừa rùng mình. Lúc thì tôi muốn ra

tự thú, nhưng tôi sợ hãi người đao phủ, lúc thì tôi muốn tìm cách đánh
tháo ông ta, nhưng đólà điều mà tôi không thể thực hiện nổi... Ôi! Tôi
đã trải qua nhiều đêm khủng khiếp. Và trong những đêm đông lạnh lẽo,
khi ngọn gió gào thét trong đêm tối, tôi cảm thấy như nghe những lời
rên rỉ của Roland Candiano... May mắn thay, chàng đã chết!

– Phải, may mắn thay!... Rồi thì sao?
– Rồi thì... Ông nên hiểu rằng giờ đây Bembo là vị chủ nhân của tôi.

Từ sáu năm nay, tôi vâng theo lời ông ta như là một kẻ nô lệ; cứ mỗi
lần tôi muốn nổi loạn, ông ta lại hăm dọa và tôi sợ hãi... Ôi! Tôi sợ hãi
khi nghĩ đến có một đêm nào đó ông ta đứng trước mặt tôi và lạnh lùng
bảo tôi: “Con gái của mi trong giường của ta, hoặc là chiếc đầu của mi
cho tên đao phủ!”.

Imperia bật khóc nức nở.
Roland suy nghĩ:
– Ta đã rõ vai trò của Imperia, của Bembo và của Altieri. Nhưng còn

Dandolo? Ai đã thúc giục ông ta? Foscari? Nào ta có làm gì đến ông ta?
Ôi! Kiên nhẫn! Kiên nhẫn!...

Và chàng cất cao giọng:
– Xin đừng khóc nữa, thưa phu nhân. Tôi sẽ cứu con gái của bà.
– Ôi! Thế ông là một vị thiên thần đến để mang lại cho tôi sự tha thứ

về trọng tội của tôi!...

– Tôi không có gì khác hơn để nói với bà điều này: Tôi sẽ cứu thoát

con gái của bà.

– Tôi tin ông, tôi tin ông! Roland đứng lên. Trước khi chàng kịp thời

làm một cử động để ngăn lại, Imperia đã quỳ xuống, cầm lấy một bàn
tay của chàng và đưa lên môi hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.