ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 333

tim của em mà nó không xứng đáng, tuy nhiên nếu như ta đứng trước
mặt nó, ta thề với em rằng ta sẽ không phải là người ra tay đầu tiên!

Juana rùng mình một cái vì hết sức vui mừng.
– Chà! anh trai, nàng ấp úng, anh thật sự là người anh tốt của em!...
Scalabrino đi trở lại quán trọ nơi anh gửãi ngựa.
Anh bị bối rối, bồng bềnh theo những tình cảm trái ngược nhau và

đều cùng mạnh mẽ như nhau.

– Chà! Anh lẩm bẩm, tại sao đức ông không có ở đây? Tại sao ta còn

phải chờ đợi sáu ngày nữa cho đến lúc ngài trở về? Ngài tất sẽ tìm ra
lời nói của sự thật an ủi. Bị đặt giữa đứa con gái mà ta chỉ mới biết và
được ta thương yêu với tất cả tấm lòng, và Juana, quả tim đáng quý,
Juana là đứa em gái của ta từ nhiều năm xa xôi, ngài sẽ bảo cho ta biết
phải quay về bên phía nào!

Và luôn luôn cái tư tưởng đó trở lại trong đầu anh rằng trước hết phải

đi tìm kiếm Sandrigo.

Anh ngồi xuống một cái bàn và gọi đem rượu đến uống.
Cùi chỏ để lên bàn, tay ôm đầu, anh suy nghĩ, anh bị đu đưa bởi

những mặc tưởng của mình, đôi mắt nhìn mơ màng chăm chú xuống
một cái sân nhỏ mà anh trông thấy qua cánh cửa sổ hé mở gần bên chỗ
anh ngồi.

Thình lình, anh nhận thấy ở trong sân một gương mặt quen làm cho

anh giật mình.

– Gianetto đang làm gì ở đây? Anh lẩm bẩm.
Gã Gianetto đó chẳng ai khác hơn là người thủy thủ của chiếc thuyền

đã đưa Sandrigo đi và được giao phó đem chiếc xe về.

Người thủy thủ trò chuyện với ông chủ quán. Rồi anh ta chào và bỏ

đi, vừa huýt sáo một bài hát chèo đò giữa hai hàm răng.

Một lát sau, Scalabrino trả liền, leo lên yên ngựa và phi nước kiệu

trên con đường Gianetto vừa đi.

Chẳng bao lâu anh trông thấy gã đi trước mặt anh độ một trăm bước,

và từ lúc đó, anh đi theo bước chân của gã để giữ khoảng cách với gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.