ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 332

– Ít ra anh đừng có tưởng rằng em có lỗi trong tất cả việc đó. Em đã

vùng vẫy, đã chống cự. Ông ta cần phải trói em và bịt miệng để ngăn
không cho em bảo vệ nàng thiếu nữ.

– Thôi được, chúng ta không nói đến nữa. Ta lại phải đi. Em có biết

nó đã đi về hướng nào không?

– Làm thế nào em biết được? Em bị trói. Chính ông lão đã cắt dây

trói cho em sáng hôm qua.

Scalabrino muốn đứng lên để đi. Nhưng lúc ấy anh chợt nhận thấy

một sự mệt mỏi rã rời làm anh tê liệt. Anh ngồi dựa vào bàn và liền sau
đó anh ngủ mê man.

Juana ngồi xuống suy nghĩ.
– Anh hỏi ta muốn làm gì!... Làm sao tự ta biết được? Ta có việc gì

để làm không?... Điều bất hạnh đã rơi xuống đầu ta. Nếu như Sandrigo
bị giết thì ta chết. Nếu như chàng đắc thắng, ta sẽ chứng kiến cảnh đổ
nát của những người được ta yêu thương. Thế thì ta cầu mong cho ai bị
thất bại? Đứa con trai của bà Silvia hoặc là Sandrigo?

Đến năm giờ sáng, Scalabrino bỗng giật mình thức dậy.
– Chắc rằng ta ngủ quên, anh nói. Ta quá mệt mỏi! Có lẽ ta ngủ được

một tiếng đồng hồ?

– Trời sắp sáng, Juana nói.
Scalabrino giật mình.
Nó để cho ta ngủ, anh nghĩ thầm, để cho Sandrigo có đủ thời giờ đi

trước.

Có lẽ anh nói đúng.
Anh vội vã ăn ngấu nghiến bữa cơm đạm bạc do nàng thiếu nữ dọn

lên. Rồi anh âu yếm ôm hôn nàng và cáo từ, vừa nói:

– Juana, trong điều bất hạnh đó, có lẽ em là người bị tổn thương

nhiều nhất. Dù cho việc gì có xảy ra, em nên nhớ rằng ta là anh trai của
em và vì em anh sẽ làm rất nhiều việc. Nhưng hãy nghe... nghe cho rõ
ta nói, em gái: Người đàn ông đó, tên khốn nạn đó đang đánh cắp quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.