ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 331

– Em biết ông ta, Juana nói.
– Tên ông ta?
– Sandrigo.
Gã khổng lồ nhảy dựng, đôi nắm tay to lớn siết chặt dữ dội, gương

mặt của anh biến sắc cho thấy tất cả các dấu hiệu của một sự giận dữ
điên cuồng làm cho anh trông thật là ghê gớm.

– Hắn! Anh gầm vang. Vậy thì, bởi địa ngục, càng tốt! Mối thù cũ

giữa chúng ta sẽ được thanh toán chung một lần.

Tuy nhiên, liền ngay sau đó Scalabrino bỗng trấn tĩnh lại:
– Việc đó xảy ra lúc nào?
– Được hai ngày, lúc ban đêm.
– Vậy là nó đã phá cửa? Tuy nhiên cửa rất chắc chắn!
– Chính em đã mở cửa cho ông ta. Nghe em... ông ta đến đây, gõ

cửa, em nhận ra tiếng ông ta, em ngỡ rằng ông ta bị truy nã; bấy giờ em
sợ hãi, và tất cả đều biến mất trong tư tưởng của em, nếu không phải là
ý nghĩ không muốn cho Sandrigo bị bắt.

Scalabrino, ban đầu kinh ngạc, chăm chỉ quan sát nàng. Bỗng nhiên,

anh hiểu. Anh đến gần Juana, cầm lấy bàn tay nàng, lẩm bẩm:

– Em Juana đáng thương của ta... đứa em gái nhỏ đáng thương của

ta... Ta, ta đã quên lãng việc đó!...Chuyện quá xưa! Và ta thấy rằng nó
vẫn còn tươi trẻ mãi trong tim của em!... Im đi, Juana, nín đi; đừng nói
gì với ta cả... Ta hiểu rất nhiều việc mà xưa kia ta không hiểu, trước khi
gặp người đàn ông đã làm cho ta trở nên một con người. Em vẫn còn
yêu thương Sandrigo...Đó là một điều bất hạnh, một bất hạnh lớn lao...
Bởi vì em chưa hiểu rõ. Đáng lẽ ra ta phải nói trước cho em biết. Nó
thù hận ta. Đối với ta, không đáng kể. Nhưng nó cũng thù hận đức ông
Roland. Ta đoán ra: Để gây tổn hại đến ngài, nên nó đã bắt cóc Bianca.
Giữa nó và chúng ta, là một trận chiến sinh tử. Chà! Em Juana đáng
thương của ta!

Anh ngồi xuống, hoàn toàn trầm ngâm, vừa lắc đầu, trong khi Juana

giờ đây, tuôn rơi nước mắt lã chã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.