ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 336

nhất, chắc chắn nhất cho những tên cướp mà sự tình cờ hoặc là một vụ
làm ăn đưa đến Venise.

Quán Mỏ Neo Vàng, đó là quán rượu ám muội, cái quán đêm nơi

Sandrigo đã tới.

– Ta gần như muốn đi theo mi đến nơi đó, Scalabrino nói tiếp.
– Đi! Anh sẽ được tiếp rước tử tế.
– Phải, nhưng ta có nhiều lý do để nghi ngờ bọn cảnh binh.
– Ô hay! anh biết rằng không bao giờ một tên cảnh binh dám đặt

chân đến quán Mỏ Neo Vàng... Có... Một tên thôi, cách đây sáu tháng,
anh ta có thử mạo hiểm, nhưng...

– Nhưng sao?...
– Anh ta không có đi ra nữa! Gianetto bật cười lớn.
– Úi chao! Làm thế nào như thế?
– Anh biết rõ quán rượu?
– Tàm tạm.
– Anh nhớ đến cái bẫy sập ở cuối đàng sau quán.
– Đúng, đó là cái nắp hầm. Một cái hầm nổi tiếng.!
– Còn nổi tiếng hơn là anh tưởng...
– Hãy kể cho ta nghe việc đó một chút. Mi làm ta chú ý.
– Thế này! Khi tình cờ, quán Mỏ Neo Vàng tiếp một cuộc thăm viếng

khó chịu, ông chủ, thầy Bartolo, đãi cho người khách khó thương một
ly rượu ngon nhất của ông, rồi một ly khác, rồi một ly thứ ba. Đến lúc
người khách uống đến ly thứ sáu, ông ta không còn trí óc minh mẫn
nữa và ông ta càng khát thêm. Anh hiểu không?

– Ta hiểu. Cứ kể đi.
– Bấy giờ, thầy Bartolo mời người khách đến uống với ông ta một

thứ rượu còn ngon hơn nữa, nhưng mà phải uống tại chỗ, ngay trong
hầm rượu. Bởi vì nó quá tinh tế đến nỗi người ta không thể chứa đựng
nó trong chai được!

– Chà! Chà! Và bấy giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.