ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 618

động của nụ hôn cuồng loạn, mềm mại, nàng ẻo lả uyển chuyển, chàng
thì cứng đơ bởi nỗi đam mê của sự khoái trá. Cả hai thật đẹp đẽ trong
một sự đẹp đẽ độc nhất, đến nỗi mà nghệ thuật tạo tượng cổ xưa ắt sẽ
thừa nhận họ như là một biểu tượng cho những sự dâm loạn nhất của
nhân loại được thần thánh hóa bởi nghệ thuật và thi ca.

Họ đi thẳng đến chiếc du thuyền.
Scalabrino trông thấy họ đến.
Và anh ở trong một tư thế hơi nghiêng mình tới trước, bàn tay co

rúm trên cán dao găm giấu dưới chiếc áo khoác. Với một sự bất động
rùng rợn, dường như cuốn hút họ, thôi miên họ với đôi mắt rực lửa, nét
mặt cứng rắn, tê liệt bởi lòng hận thù cũng như chính bản thân anh chỉ
là một pho tượng thích nghi vào trong cảnh trần thiết.

Lúc đi vào trong chiếc du thuyền, Imperia và Sandrigo không nhìn

đến anh.

Họ chỉ thấy mập mờ một bóng người đứng ở sau lái; người chèo

thuyền cho tình yêu của họ có mặt ở đó; ánh mắt của họ chỉ lướt nhìn
qua rồi họ càng ôm chặt nhau hơn nữa.

Chỉ có Imperia, lúc đi vào dưới chiếc lều, đã bảo:
– Hãy chèo đến nơi nào mi muốn...
– Tốt! Pho tượng thù hận gầm lên ở trong lòng.
Và Scalabrino mở dây cột, cầm lấy chèo, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn

đưa chiếc du thuyền lộng lẫy lướt mau trên mặt sông êm ả.

Vào lúc đó, chị Hằng Nga chỉ liếc nhìn qua ánh mắt lững lờ rồi biến

mất sau bức màn mây, dường như chị lo ngại chứng kiến một cảnh
tượng quá ghê tởm.

•••

Cũng vào lúc đó, một chiếc ghe dáng thon thả và khốn khổ tách bến,

bắt đầu lướt theo vết chiếc du thuyền. Trên chiếc ghe đó, có một người
đàn bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.