ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 627

Một cử động của cái thây làm cho nàng giật mình.
Cái cử động có lẽ do một cái lắc lư của chiếc ghe? Không?... Nàng

cố nén một tiếng thở dài nhìn kỹ trên cái gương mặt kia đang lay động,
có một cái chớp mắt nhẹ, chứng tỏ nàng kỹ nữ đã hồi tỉnh.

Juana bơ phờ chứng kiến sự hồi sinh đó mà không biểu lộ một cử chỉ

nào.

Cuối cùng, Imperia mở mắt ra, đôi mắt của nàng gặp ánh mắt của

Juana.

Hai người đàn bà nhìn nhau, có thể là họ đang trao đổi những điều

cần nói. Imperia gắng sức ngồi nhổm lên và ném ra xung quanh mình
một ánh mắt mơ hồ, rồi nàng hướng về Juana.

– Mi là ai? Nàng hỏi.
– Tôi yêu ông ta! Juana trả lời.
– Mi yêu... ai?
– Sandrigo.
Bây giờ Juana thấy lòng thù hận lại trào lên, nàng muốn được cắm

sâu những móng tay của mình lên khuôn mặt nàng kỹ nữ.

Imperia bỗng cười nghe ghê rợn và nàng bật đứng lên.
– Sandrigo! Nàng la lớn, Sandrigo!... Này, hãy nhìn xem!
Juana đưa mắt theo hướng tay chỉ. Nàng đứng lên, trái tim bị xâu xé

bởi một sự kinh hãi cực điểm, và một sự choáng váng vì tuyệt vọng.

Ở đó, trước mắt nàng, trên làn nước đen kịt, trong ánh trăng ma quái,

cái thây của Sandrigo đang bập bềnh bên chiếc du thuyền bị lật úp, với
chiếc cán dao găm làm thành một chữ thập trên ngực ông ta.

– Sandrigo! Juana hét lên cuồng trí, người yêu của em, hãy chờ đợi

em!...

Đồng thời, nàng lao xuống nước, ôm siết lấy cái thây đang co quắp.
Hai cánh tay nàng ôm choàng lên cổ tử thi.
Hai thân thể, người sống và người chết, chìm xuống.
Chẳng bao lâu chỉ còn hai cái đầu nổi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.