ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 636

Cuộc lễ do nàng kỹ nữ mơ ước được diễn ra bốn ngày sau khi nàng

trở về. Nó cũng giống như các cuộc lễ khác của Imperia: Nghĩa là có
sức hấp dẫn do ánh đèn rực rỡ, hoa cảnh đẹp đẽ hữu tình và sự xa hoa
thái quá.

Đến cuối buổi, Imperia, hớn hở, tươi trẻ lại, say mê vì vui mừng và

kiêu ngạo vì đã thu phục được Rome ngay khi trở lại lần đầu, tiếp nhận
những lời chúc tụng của những vị lãnh chúa La Mã vồn vã xung quanh
nàng.

Cuối cùng, chỉ còn lại một người.
Người này, còn ở lại sau chót, đến lượt ông ta đến gần, và buông rơi

chiếc mặt nạ che mặt.

Imperia thốt lên một tiếng kêu khủng khiếp:
– Bembo...
– Chính là ta, bà bạn thân mến, viên Hồng y nói vừa nghiêng mình

chào, người ta sẽ nói rằng việc có mặt của ta làm cho bà kinh hãi, hoặc
là còn tệ hơn nữa, nó làm cho bà bực mình.

Imperia tái mặt.
Quả đúng là viên Hồng y – giám mục thành Venise, với đôi mắt xảo

quyệt, lời nói mỉa mai độc ác.

Đó là Bembo! Và cùng với ông ta, những gì đeo đuổi theo nàng ở

Rome, đó là tất cả cái dĩ vãng kinh hãi và khủng khiếp, đó là những
bóng ma của Jean Davila và của Sandrigo, đó là linh hồn của con gái
nàng bị bỏ rơi, đó là tất cả mọi việc, đó là kỷ niệm của Roland
Candiano.

Bembo chạy đến Rome!
Điều đó báo trước cho nàng một sự bất hạnh ghê gớm nào đó.
– Ngài đến đây để làm gì? Nàng hỏi với một giọng run rẩy. Còn có

việc nào cùng chung giữa chúng ta nữa?

– Quả vậy! Bembo nói.
– Việc nào? Nàng kỹ nữ hỏi với giọng cao ngạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.