ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 802

– Đi đi, bấy giờ thủ tướng nói tiếp với một giọng bình tĩnh; hãy đi đi,

nhưng mà ông sẽ trở lại gặp ta bất cứ giờ nào, ban ngày cũng như ban
đêm với cái tiếng duy nhất: Cầu Than thở, mà ông sẽ trao cho tên hầu
phòng của ta. Nên bổ sung thêm những tin tức của ông, nên hoàn tất
bản danh sách của ông, nên chọn lựa đúng chỗ cho mỗi toán người âm
mưu, nên tìm hiểu rõ vai trò dành cho mỗi người trong bọn họ, và đến
thông báo bằng lời cho ta biết, không được chậm trễ một lúc nào. Đi đi,
Gennero... Nên nghĩ rằng ông nắm trong tay ông vận mạng của ta... Và
vận mạng của ông.

Vừa khi Gennero sắp sửa lui ra:
– Thêm một lời nữa... Hồi lúc nãy ông nói rằng Roland Candiano,

theo ông, phải trở về Venise?

– Đó là ý kiến của tôi, thưa đức ông, Gennero nói, vừa rung động.
– Ông có nghĩ rằng ông ta sẽ trở về trước ngày 1 tháng 2 không?
Viên cảnh sát trưởng hình như suy nghĩ.
– Ông ta có hiểu biết nhiều hơn mà ông ta không muốn nói ra

không? Ông nghĩ thầm.

– Thế nào? Ông không trả lời?
– Tôi đối chiếu những giả thuyết, thưa đức ông.
Thành thật, tôi không tin rằng người đàn ông đó có thể trở về trước

ngày 12 hoặc ngày 15 tháng hai.

Gennero rút lui sau lời nói đó vừa nghĩ thầm:
– Hãy đỡ lời nói đó, nếu như mi có thế! Chà! Mi do dự cho ta những

gì ta yêu cầu mi, trong lúc mà ta mang đến đời sống cho mi!... Roland
Candiano, ông ta sẽ không có mặc cả!... Và rồi bây giờ, dù cho xảy đến
việc gì, công việc của ta cũng rõ ràng... Chào, ngài thủ tướng.

Sau khi Gennero đi rồi, vị thủ tướng ngã dựa vào chiếc ghế bành lớn

của ông với tâm trạng vô cùng chán nản.

Hai bàn tay để lên đầu gối, chân mày nhíu lại, đôi mắt chiếu sáng

mãnh liệt và nét mặt biến đổi, ông dường như gợi nhớ một quang cảnh
ghê gớm nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.