đọc truyện về Hải Thụy đều coi những ông vua đó và cả vua Gia Tĩnh là
những kẻ tàn bạo và bất công. Nhiều thuộc hạ thân tín của Mao tỏ ra sẽ
trung thành với Mao như Hải Thụy trung với vua. Mao khẳng định rằng hẳn
là những cán bộ cấp dưới đã nói dối vì họ phải chịu sức ép từ trên xuống và
do đó họ đã phê bình cả những nhân viên của chính họ. Nhưng sức ép đó lại
chính do Mao gây ra. Năm 1958, ông quy cho những người đã phê phán
ông là hữu khuynh và trừng phạt họ một cách không thương tiếc. Sau đó,
ông thường lôi kéo đảng vào những chiến dịch mới và khích cán bộ lãnh
đạo phải nâng cao chỉ tiêu sản xuất. Chính ông đã tạo ra bầu không khí
khiến các nhà chính trị khác khó có thể nói lên sự thật và các cán bộ cấp cao
của đảng vì trung thành hoặc vì sợ ông mà phải theo ông. Mao không nhận
thấy sai lầm của chính ông ở những cán bộ lãnh đạo khác của đảng ở đám
quan lại đồi bại trong triều đình Gia Tĩnh. Lòng hâm mộ Hải Thụy của ông
còn giúp ông đổ lỗi của mình cho người khác. Tuy nhiên, những người như
Châu Tiểu Châu lại hiểu lịch sử một cách khác. Họ là những người như Hải
Thụy thuộc hạ tin cẩn của Mao, họ đã bị kết tội và bị phạt oan, khiến Mao
không còn là một ông vua xứng đáng của họ nữa.
Giữa tháng 4 năm 1959, chúng tôi trở về Bắc Kinh để dự kỳ họp thứ nhất
của Đại hội nhân dân toàn quốc khóa hai – tức là Quốc hội ở Trung Quốc.
Hội đồng nhân dân – theo chỉ thị của ủy ban trung ương đảng, chấp thuận
việc Mao xin từ chức Chủ tịch nước và bầu Lưu Thiếu Kỳ lên thay. Còn
Chu Đức vẫn tiếp tục điều hành ủy ban Thường vụ Hội đồng nhân dân.
Tống Khánh Linh và Đổng Bích Vũ được bầu làm phó Chủ tịch nước.
Việc Mao từ chức và bầu Lưu Thiếu Kỳ vào chức vụ trên đã được dự
định từ lâu và sự thay đổi này cho đến lúc đó vẫn chưa được công bố. Đến
lúc này, cả hai chức được gọi là Chủ tịch – Chủ tịch đảng Cộng sản Trung
Quốc Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa – đều trong tay Mao và
chỉ có một mình Mao có chức danh này. Từ khi bổ nhiệm Lưu Thiếu Kỳ giữ
chức Chủ tịch nước ở Trung Quốc nơi mà chức danh được coi là quan
trọng, có hai Chủ tịch. Điều này khiến Mao không chịu được. Việc Trung
Quốc có hai Chủ tịch trong khi Mao vẫn nắm quyền tối thượng đã kéo theo