ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 411

Nhưng việc điều trị không giải quyết được vấn đề, vì rằng bản thân Mao

là người mang bệnh. Việc lây lan bệnh có thể được ngăn chặn chỉ nếu điều
trị Mao. Để đạt được điều này Mao cần phải một thời gian không gần gũi
tình dục với phụ nữ.

Nhưng Chủ tịch chỉ cười trước đề nghị của tôi. Như mọi lần, ông cũng

tuyên bố rằng bác sĩ luôn phóng đại, thổi phồng mọi thứ. Tôi giải thích rằng
ông là mang bệnh, thậm chí chính bản thân ông cũng không nhận thấy sự
mẫn cảm khó chịu nào cả.

- Tuyệt – Mao nói – Nếu điều này không làm hại tôi thì nói chung nó

cũng chẳng có giá trị gì hết. Vì sao anh lại cứ lo lắng về điều ấy đến thế
nhỉ?

Tôi vẫn nài nỉ, hình dung cho ông thấy, cái gì xảy ra nếu Giang Thanh bụ

lây bệnh.

Mao thú vị về đề nghị của tôi.

- Điều này không bao giờ xảy ra cả – Mao cười khẩy – Từ lâu tôi đã nói

với Giang Thanh rằng tôi già quá rồi không thể làm những việc như thế
nữa, và chúng tôi chẳng bao giờ quay lại vấn đề này nữa.

Tôi đề nghị rằng Mao ít ra cũng phải rửa ráy. Ông chỉ lau người bằng

khăn mặt nóng mỗi đêm, chứ dứt khoát không vào buồng tắm để tắm. Thực
tế thì Mao chẳng bao giờ tắm cả. Cả lần này ông cũng không chấp nhận đề
nghị của tôi.

- Tôi rửa bằng nước nhờn của các phụ nữ của tôi – Mao cắt ngang, để tôi

biết rằng cuộc nói chuyện chấm dứt.

Có thể, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm với người cầm lái vĩ đại.

Nhưng phải làm một cái gì đó: tôi cần phải tìm cách ngăn ngừa lây lan của
bệnh.

ít ra tôi cũng tin là giường và khăn lau trong nhà nhỏ tiếp khách, nơi Mao

nằm lại, đã được tẩy trùng. Nhưng việc tẩy trùng khăn trải giường theo đề
nghị của tôi được coi là biện pháp bảo vệ Chủ tịch, và tôi không thể giải
thích được gì cả cho họ để giấu kín bí mật của Mao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.