ĐƠN PHƯƠNG - Trang 374

“Đừng có nói xấu cậu ấy. Tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Anh ta khá khỏe nhưng vẫn chưa thể sánh với các cầu thủ phòng ngự.

Tetsuro chụp lấy cổ tay anh ta và từ từ tách nó ra, bây giờ anh vẫn còn rất
tự tin vào lực bàn tay của mình. Saga lập tức nhăn nhó vì đau.

“Cậu ấy và tôi còn quen biết nhau lâu hơn anh.” Anh vừa nói vừa trừng

mắt.

Xoa xoa phần cổ tay vừa bị bóp chặt, Saga định đáp lại điều gì đó.

Nhưng anh ta chỉ im lặng quay lưng bỏ đi.

“Saga, ít nhất hãy nói cho tôi...”
Saga dừng chân ngoảnh mặt lại. “Mang tiếng là ngôi sao một thời thế mà

bây giờ trông cậu thảm hại quá đấy. Tôi đi nhắn với bên văn phòng sẽ nghỉ
giải lao một lát rồi quay lại.” Anh ta mỉm cười.

Hai người bước vào một quán cà phê cách công ty vận tải vài bước chân.

Nơi này có lẽ là quán cà phê kết hợp với nhà hàng, bàn ghế mang phong
cách xưa cũ. Hai người chọn bàn ở tít trong góc.

“Tôi gặp Nakao ở sân tập golf.” Saga nói và mỉm cười gượng gạo.

“Dạng người như tôi mà chơi golf thì đúng là có hơi kỳ lạ, nhưng thời ấy
chỉ cần có một ít tiền thì mọi người ai cũng đổ xô đi chơi golf cả. Tài xế lái
xe chúng tôi cũng hưởng ứng trào lưu ấy.”

“Chắc là anh đánh bóng đi rất xa.” Tetsuro nói khi nhìn thấy Saga xắn

tay áo giữa trời mùa đông thế này.

“Đúng là bóng đi xa thật nhưng không được chính xác cho lắm, vì thế tôi

thường hay ghé qua sân tập đánh.” Saga kéo tách cà phê lại và cho vào đó
hai thìa đường.

Lúc ấy anh ta đến sân tập hai lần một tuần. Khung giờ chính trưa thường

rất vắng khách nên có thể tự do chọn vị trí đánh, anh ta chọn đường đánh
thứ hai từ góc phải qua. Saga để ý bóng của người đánh ở góc trong cùng
lúc nào cũng bay theo một đường hơi cong trước khi chạm vào lưới với vẻ
đầy ghen tị. Trên bức tường bên phải có trang bị gương để người chơi dễ
dàng điều chỉnh tư thế của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.