ĐƠN PHƯƠNG - Trang 442

Có linh cảm Sugai sắp sửa hỏi thêm điều gì đó nên Tetsuro lập tức tắt

máy. Anh không có ý định sẽ tiết lộ bất cứ điều gì dù cho Sugai cung cấp
địa chỉ căn biệt thự. Nhưng không giải thích cho cậu ta cũng không ổn.
Tetsuro thử nghĩ cách đánh lừa cậu bạn đầy thiện ý.

Về đến nhà, Tetsuro liền nằm ngả ra giường và sắp xếp lại mọi thứ trong

đầu. Anh tự tin vào suy đoán đã trình bày với Risako và Mitsuki lúc nãy.
Nói tóm lại, ý định tự sát của Nakao đã được xác thực.

Anh không thể làm ngơ trước ý định tìm đến cái chết của một người bạn.

Suy nghĩ đó vẫn không có gì thay đổi, nhưng anh không phủ nhận mình đã
có lúc bị lung lay, bởi anh không thể nghĩ ra cách giải quyết nào khác khi
nghĩ về những sự việc rối rắm đan xen nhau thế này.

Chẳng lẽ mình không nên làm gì cả, suy nghĩ đó cứ quanh quẩn mãi

trong đầu anh. Không, ngay từ đầu mình không nên nhúng tay vào rồi, cứ
việc giao hết cho Nakao và Mitsuki, có khi như thế mọi chuyện lại trôi
chảy hơn. Mình không nên can thiệp vào quyết định biến mất của Nakao.

Tetsuro bị sự cắn rứt, hoang mang và hối hận đồng thời hành hạ chỉ trong

một đêm. Anh trằn trọc mãi không ngủ được. Anh chỉ vừa chợp mắt được
một chút thì bỗng dưng có tiếng điện thoại từ xa vẳng lại. Điện thoại cạnh
giường chỉ mới báo bảy giờ sáng.

“Em, Risako đây.”
“Có chuyện gì thế?” Anh vừa hỏi vừa ý thức được cảm giác lo âu đang

dâng lên trong lồng ngực. Giọng nói của cô có vẻ căng thẳng hơn bình
thường.

“Xin lỗi anh. Cậu ấy bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn?” Trước khi kịp hỏi ai bỏ trốn thì anh đã nắm bắt ngay tình

hình. “Hiura không còn ở đó nữa?”

“Ừm. Bọn em nói chuyện rất nhiều vì không ngủ được, nhưng em chỉ

mới ngủ quên một lúc thì đã không thấy cậu ấy đâu.”

“Thế à...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.