ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 143

Cấu ngẩng lên, chờ đợi. Nhưng hắn đã bị Trọng đẩy mạnh một cái lui về

phía sau. Ngồi ịch xuống phiến đá, hắn ngơ ngác, như chẳng hiểu điều gì
vừa xảy ra.

“Chúng nó làm cái gì buồn cười thế?” — Pao nghĩ. Giật ống tay áo Lử,

Pao lom khom bước ra ngoài hang.

— Pao! Pao! Mày về à?
Đuổi kịp Pao ở ngoài cửa hang, giữ được tay Pao, Lử băn khoăn, nhăn

nhở.

— Ở lại đi. Nếu nó không phát súng đêm nay, tao sẽ...
“Thằng ăn cướp rủ thằng ăn cướp vào bọn với nhau. Lũ quạ đen cả!” —

Pao nghĩ, không đáp quay đi, bước nhanh như sợ Lử đuổi theo giữ lại.

Trăng nhợt như cái vẩy sáp dính trên mỏm núi chè. Pao về tới nhà thì

đêm đã khuya. Ngoài hiên, cái cối đã không còn quay, ắng lặng một khối
đen đặc. Bà cụ Xóa vẫn còn ngồi tước lanh, lưng còng gập. Bếp gian bên
củi cháy héo hắt.

— Mày đi đâu về đấy, Pao?
Pao đi tới bên bà:
— Bà chưa đi ngủ à? Chị Pàng đâu, bà?
— Nó vừa ngồi trong bếp với cái đèn đấy mà. Trai côi sưởi nắng, gái côi

sưởi đèn. Khổ thế!

Pao đi vào trong bếp. Bếp lò than đã vạc. Trên bếp có một ngọn đèn tù

mù. Cái liềm nằm chỏng chơ ở bãi tro trước lò. Ai vứt ở đây thế? Pao cầm
cái liềm, cán còn nong nóng, gài vào vách bếp, rồi đi ra, tự nhiên thấy bồn
chồn quá.

— Bà ơi, bố con đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.