ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 166

Ngày qua, những phấn chấn ngây thơ vô tội của đám đông dân H'Mông

mong ước có được một cuộc sống ấm no, yên lành xẹp dần, xẹp dần. Hy
vọng thì còn ở xa. Mà cái đói thì đã xồng xộc tới. Bắp hết. Vòng bạc bán
đoạn. Rồi nhẫn vàng, bán nốt. Rồi lác đác có người bán ngựa, bán trâu. Rồi
trẻ con ốm đau, đi ỉa chảy cả loạt. Trộm cắp sinh ra từ đói khổ. Người mất
quả bí, người mất con gà. Tiếng chửi nhau lẫn với tiếng cúng ma đã lác đác
rồi lầm rầm nổi lên ngày qua ngày. Ngày qua ngày, cả ngàn con mắt người
cứ ngóng về tòa nhà quan tri châu hiếu nghĩa, nhân đức, hào phóng, phấp
phỏng đón đợi và cầu xin.

Thì đây, người của quan châu La Văn Đờ đã xuất hiện. Bé nhỏ, trên lưng

một con ngựa đen, tới giữa phố, người này nhổm lên, quay bốn phía, nói to:

Pê H'Mông

*

nghe đây! Ngài La Văn Đờ rất vui lòng tiếp nhận những

người cùng da cùng thịt với ngài. Bây giờ, đàn bà con gái, ông già bà cả thì
về các làng quanh đây làm ăn làm mặc. Một tháng nữa mới phải đóng thuốc
phiện và tiền, như dân sở tại. Còn các trai tráng, tính từ mười tám tới bốn
mươi, thì được quan tri châu cho làm lính. Đó là ân nghĩa! Đó cũng là lệnh
trên! Ai không theo sẽ bị xử phạt...

Không tách riêng một nơi như dương cơ của các bậc quan phụ mẫu khác,

tòa nhà của La Văn Đờ, tri châu đất Pha Linh dựng ngay ở giữa thị trấn,
nhìn bên ngoài như ở lẫn với dân chúng sở tại.

Đó là một căn nhà gác hai tầng, khung gỗ, lợp ngói, từ đường cái vào,

phải leo chừng hơn chục bậc đá mới lên tới nơi. Hòa đồng vào cảnh quan,
tòa nhà không có cái vẻ đồ sộ, phô trương. Nó chỉ nhỉnh hơn nhà mấy
người buôn bán giầu có ở phố chút ít. Kiểu cách cũng vậy: nhà hai mái, mái
trên uốn hơi vểnh, đo đỏ lớp ngói cổ xếp vẩy tê tê. Vẻ riêng của chốn công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.