ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 171

Một con ngựa cao, nòi Mông Cổ, lông hung sẫm, mặt dữ tợn vừa phi tới

trước cửa nhà tri châu. Trên lưng ngựa, lạ mắt quá, phía sau yên buộc hai
thanh tre đỡ một chiếc lọng tán tròn xoe tua vàng phơ phất buông rủ. Dưới
cái lọng ngồi ngay ngắn một người chột mắt, dáng chắc khỏe như súc gỗ.
Người này không xuống ngựa. Và con ngựa thuộc tính chủ, cứ từng bậc đá,
từng bậc đá lừng lững leo lên. Tới tận thềm nhà quan châu, người nọ mới
nhấc chân khỏi bàn đạp nhảy xuống, rồi hai tay xếch hai khẩu côn ở hai bên
hông, bình bịch bước lên gác.

Người nọ, chính là Châu Quán Lồ, tổng chỉ huy “nghĩa binh” mới được

quan tri châu La Văn Đờ phong chức.

Lồ cao, to, bắp thịt nình nịch, ngùn ngụt sinh lực. Cái áo lanh rộng, cái

quần Nhạt lưng lửng đầu gối, càng tôn cái cơ thể cường tráng, săn chắc của
Lồ. Da mặt Lồ đỏ au. Cái mặt sẽ đẹp, nếu như con mắt trái không chột, sâu
hoắm một kẽ nứt đỏ lòm.

Vo tròn cái mũ vải sáu múi trong tay, Lồ sải những bước dài. Tới căn

buồng đầu hồi gần lối lên gác, Lồ dừng lại. Mũi nhấp nhỉnh như đánh hơi,
ngó qua khe cửa, thoáng chút ngần ngừ, rồi hắn cả quyết đẩy cửa, tọt vào.
Lát sau nghe thấy từ trong đó vẳng ra tiếng cô vợ ba tri châu cười khanh
khách. Rồi tiếp đó, thấy Lồ vừa đẩy cửa bước ra vừa xốc lại cạp quần, con
mắt lành sáng như tóe lửa.

Đập khẽ cái tẩu vào lòng bàn tay, Đờ còn đang cúi đầu ngẫm nghĩ, đã

thấy Lồ đập gót đứng sững ngay trước mặt.

— Trình La tả quán!
— Kìa, sảo quán mới về. Công việc thế nào?
— Trình La tả quán. Đám dân mới bướng lắm. Tôi trói một đứa, cho

ngựa kéo!

— Hừ!
— Đến đầu phố, tôi gặp hai người. Họ là Việt Minh. Họ bảo tôi về báo

cho ông Châu biết.

Nghe thấy cái giọng rất vang của Lồ, Châu Quán Si, em Lồ, bỏ lũ sảo

quán đang uống rượu, nhao ra:

— Anh Lồ! Gặp Việt Minh ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.