ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 172

— Ở đầu phố.
— Nhiều hả?
— Một đứa! Một đứa đi dẫn đường là người H'Mông ở Can Chư Sủ.
Đờ bỏ lũ sảo quán, bước theo hàng hiên, tay xoa xoa cằm. Cái quần rộng

ống chốc chốc lại phủ kín đôi giày vải đen khâu tay, to bè, bèn bẹt. Ấy là
lúc Đờ đứng lại. Ấy là lúc Đờ bộc lộ ra rõ nhất tính nết y. Thâm trầm, độc
địa, giàu tự ái và đố kỵ.

“Na nủ H'Mông sao lại phải cúi đầu trước ai? Phải!” Đi được vài bước y

lại dừng chân. “Việt Minh! Mày chỗ nào cũng tới được! Mày ghê gớm thật!
Nhưng, mày nhớ nhé! Cạnh tao còn có người Pháp, người Mỹ” — Lần này
bước tới đầu cầu thang thì y sững lại: “Mình tiếp họ. A Linh nghĩ thế nào?
A Linh là của người Pháp hay của người Mỹ?”.

Ý nghĩ dứt mạch, Đờ bước xuống cầu thang, vào buồng cô vợ ba:
— A Linh à! Việt Minh đến, em ra tiếp họ hộ anh!
Lúc ấy ngoài đường chợt vang lên tiếng la hét và tiếng ngựa phi rầm rập.

— Hú! Hú! Nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!
— Hú... Lão già dẻo chân quá. Cho nó chết đi!
— Ngựa thối, chạy nhanh nữa lên! Hú hú...
Một cơn bão những tiếng la hét, reo hò, những tiếng hú tiếng cười cuồn

cuộn bốc lên trước cửa nhà quan tri châu. Ấy là lúc con ngựa thực hiện lệnh
trừng phạt, kéo theo sau một người đàn ông H'Mông hai tay bị trói quặt sau
lưng chạy qua.

Tên lính ngồi trên mình ngựa trẻ tuổi nhơn nhơn cười như đang tham dự

một trò đùa. Con ngựa đen, mắt xanh dữ tợn, thì trái lại, nó gằm ghè và
chạy không đều chân, nên cứ sau một tiếng “pách” của chiếc roi da quất, lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.