ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 174

Pao buông tay ghìm mõm con ngựa. Tên lính cưỡi ngựa đã nhảy xuống.

Nó lách đám đông, tay lăm lăm khẩu súng. Pao né một bên. Nhìn người
đứng trước mình, Pao bỗng kêu: “Anh Lử!”. Thì chính người đó đã vung
tay đấm mạnh vào mặt tên lính cưỡi ngựa nọ:

Chung cao nả!

*

Nó là em tao!

Pao sấn lại. Tên lính nọ ngã dưới đất đang lồm cồm bò dậy. Lử chống tay

bên sườn. Trông Lử sạch sẽ, gọn gàng và oai vệ. Áo quần ka ki vàng, kiểu
lính Tàu. Cái mặt nhỏ quắt vênh vênh, sắt lạnh.

— Đ.mẹ! Không sợ! Pao à, anh đã gặp La tả quán. La tả quán tốt. Cho

anh bộ quần áo này. Còn nói: có thiếu thốn gì, cứ bảo.

Chính bước lại cạnh Pao. Anh vừa kịp nói với Pao: “Cẩn thận đấy, Pao!”

và trìu mến nắm hai bắp tay Pao thì đằng sau anh có một tiếng người bẩm
báo:

— Dạ, thưa La tri châu xin mời ngài phái viên lên tiếp kiến ạ!
Chính quay lại. Tên lính hầu lẻo khoẻo đeo một băng đạn qua vai, đi

cạnh Chính.

Chính bước lên bậc đá. Chính đã tận mắt nhìn thấy những khổ đau, chết

chóc của người thợ, của người dân cày. Chính đã từng chứng kiến những
tội ác man rợ của lũ địa chủ, cường hào, ác bá, bọn quan lại, thực dân ở
nông thôn, hầm mỏ, phố phường. Nhưng, chưa ở đâu, như ở đây, tội ác lại
man rợ, mạng người bị khinh rẻ đến như thế này.

Người Chính rung lên. Chính không thể yên lặng. Chính không thể quay

mặt đi. Chính không thể bắt tay cười cợt với kẻ đã hành hình người dân vô
tội một cách tàn bạo như thế, dù chỉ là chốc lát, dù chỉ là với vẻ bề ngoài.

Nỗi căm phẫn của Chính càng bốc lửa khi anh nhìn thấy đứng ở bậc

thềm là ả đàn bà môi đỏ choét, hai con mắt nhoi nhói như mắt rắn, trơ trẽn,
đĩ thõa:

— Thưa ngài phái viên, quan nhà tôi bị mệt, không tiếp ngài được. Quan

nhà tôi... rất lấy làm tiếc...

Chính lùi lại một bước. Yên lặng. Phía dưới, những người vây quanh Pao

lúc nãy đang ngó lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.