ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 176

Hai nắm tay vung cao, giọng nói của Chính chưa bao giờ hào hùng,

mạnh mẽ, rắn chắc như giọng của bản tuyên ngôn như thế:

— Thưa đồng bào! Đồng bào là người H'Mông, đồng bào cũng là người

Việt Nam, trong đại gia đình các dân tộc Việt Nam. Nước Việt Nam đã
được độc lập, tự do, người Việt Nam phải được hưởng độc lập, tự do, hạnh
phúc. Không một kẻ nào, dù kẻ đó là ai, có quyền đầy đọa, hành hạ, sát hại
một người dân Việt Nam. Xin hẹn gặp lại đồng bào. Kính chào đồng bào!

Hai cánh tay Chính chĩa lên trời như hai cánh chim lớn. Chấm dứt cuộc

nói chuyện rất đột ngột. Chính cúi xuống chào mọi người rồi quay lại bảo
Pao:

— Ta đi thôi, Pao!
Hai người bước xuống bậc đá. Đám đông xê dịch, rẽ ra một lối cho họ đi,

ánh mắt nhìn theo họ vừa kính nể vừa ngỡ ngàng. Trong đám đông, khe khẽ
những tiếng rên thầm, rồi chợt trào lên một tiếng khóc nức nở.

“Pao ơi! Có phải chính Pao đã chứng kiến cuộc hành sát đẫm máu, thảm

thương nọ. Pao đã căm uất, Pao đã tin lời tôi nói đêm qua với Pao? Không
một ai có thể cứu được ta, kể cả vua H'Mông, kể cả các quan lớn H'Mông.
Chính ta, ta phải cứu ta. Chỉ có những người cùng khổ giác ngộ, đoàn kết
lại không phân biệt dân tộc, mới có thể giúp được nhau thoát khỏi cuộc đời
lầm than, đua khổ này...”.

Ý nghĩ nọ sục sôi trong Chính khi Chính theo Pao, rập rình trên mình

ngựa. Con ngựa bạch vượt lên vì cái thúc chân của Chính. Lòng chính lại
như có gió thốc.

“Ta như thế có tả khuynh không? Ta có thiếu sự tỉnh táo không? Không!

Với chúng, ta đã nhìn rõ tim gan. Ta cần vạch tội của chúng, chúng phải
nhận tội, phải chịu quy thuộc về ta, chịu sự kiềm chế của ta. Cứng rắn và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.