ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 177

mềm dẻo đều phải đúng lúc. Chắc chắn sẽ có một số quần chúng nghèo khổ
người H'Mông đồng tình với ta. Và La Văn Đờ, nếu khôn ngoan đúng như
lời người ta truyền, thì thế nào hắn cũng phải tìm đến ta...”.

Con ngựa bạch vùn vụt băng dốc. Người Chính nóng hực. Bỗng, có tiếng

Pao gọi:

— Anh Chính! Có ngựa đuổi theo!
Chính dừng ngựa. Hay là bọn Đờ định hành hung. Anh rút khẩu Môde ở

bên sườn và bỗng tiếc vô cùng: Sao Pao không có một khẩu súng?

Pao tạt con ngựa vào chân đồi. Pao tính mưu kế gì? Nhưng hai con ngựa

nâu từ phía sau đã dồn vó, ào tới. Pao thúc ngựa ra chặn, hét:

Pê H'Mông! Chuyện gì thế?
Hai con ngựa nâu được ghìm cương dừng lại. Hai bóng người trai trẻ vừa

từ lưng ngựa nhảy xuống. Hai người giống hệt nhau: mặt trái xoan, gò mũi
thẳng, mắt dài, u uất. Họ không đeo súng, lưng không có đạn. Họ bước lai
phía Chính. Pao giật ngựa tới:

Pê H'Mông! Chuyện gì thế?
Hai người trai trẻ nọ không ai bảo ai, cùng lúc quỳ rạp xuống dưới chân

ngựa Chính và Pao. Người nhiều tuổi hơn, độ hai mươi, ngẩng lên, môi run
bần bật:

— Đa tạ... Đa tạ người có lòng tốt. Tôi là Lù A Seng, em tôi đây là Lù A

Tếnh. Chúng tôi là con trai người bị Châu Quán Lồ và La Văn Đờ cho ngựa
kéo hành hình. Đa tạ người có lòng tốt! Thù này chúng tôi không quên đâu.
Nước sông Chẩy có cạn thì máu trả thù cũng phải đổ... Giờ chúng tôi bỏ
Pha Linh, về làng đây... Hẹn gặp! Hẹn gặp!

VII

B

a trăm lính quần áo đồng phục xanh sĩ — lâm bóng bẩy, mũ lưỡi trai vải,

băng đạn vải vắt chéo qua ngực, chân đất, bồng súng chào theo kiểu nhà
binh Pháp, cách nhau khoảng hai mét một, đứng như cọc cắm, rải từ chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.