ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 228

chánh văn phòng cũng chưa được công nhận. Ăn nói rất khó.

— Tàm tạm đã. Giải phóng xong hãy hay. — Chính dứt khoát. Chức vị

chỉ là nhiệm vụ. Còn cái chính mỗi người phải là một chiến sĩ cách mạng.
Làm tròn danh hiệu ấy cũng mệt đấy, ông Khả ơi.

— Thôi cũng được. — Khả nhe răng — Nhưng còn cái máy chữ thì anh

không thể từ chối được chứ ạ. Giờ đã vậy, tí nữa còn thêm phòng nọ phòng
kia, công văn hàng chục bản, ai mà chép tay được. Anh Đắc hứa kiếm cho,
nhưng không hiểu có được không. Tôi đánh đít đoa đấy, mê-tót hẳn hoi.

Chợt cả hai cùng bặt tiếng. Ngoài nhà có tiếng chân người chạy rập rập.

Tiếng người chỉ huy hô rắn rỏi. Tiếng reo của đám đông a a kéo dài. Và
tiếng sáo mồm huýt một bản nhạc quen thuộc.

— Có lẽ anh Đắc về! — Khả vừa nghển cổ nhìn ra thì nghe thấy tiếng

chân giày dận rất to ở ngoài cửa. Rồi tiếp đó là tiếng một người trai trẻ gay
gắt, quyết đoán:

— Ông Khả! Ông cho phép tôi xé cái yết thị này của ông nhé! Bộ đội họ

kêu ông đấy. Ông là công chức hay là cán bộ cách mạng!

Khả đứng phắt dậy, ngoảnh ra gọi to:
— Đồng chí Đắc!
— Anh Chính!
Đắc bước nhanh vào. Quên phắt chuyện tờ yết thị của Khả, anh ôm chầm

Chính, rồi lui ra, nhìn Chính như nhìn thấy lần đầu:

— Anh sốt rét à?
— Đỡ rồi.
Đắc tháo cái kiếm dài thượt đeo ở bên mình. Nặng quá, cái mũ sắt sùm

sụp, khẩu súng lục trễ hông, lại bi đông, băng đạn. Nhưng có ai đội mũ sắt,
đeo súng đẹp như Đắc? Khuôn mặt to, hơi vuông, hai vệt lông mày thẳng,
đen nhánh, cái cằm khỏe lấm chấm râu, phảng phất vẻ ngang tàng, phong
trần và hơi kiêu ngạo.

Vẻ kiêu ngạo biến mất khi anh đến trước Chính. Với Chính, bao giờ anh

cũng cảm thấy mình chỉ là bậc đàn em. Anh kính trọng và mến phục Chính
thật sự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.