ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 226

trên mặt vách phía ngoài buồng gài một tờ giấy có dòng chữ Khả viết: "Yết
thị. Giờ ngủ trưa, yêu cầu không làm ồn!".

Mặc bộ pijama sọc xanh nhàu nhàu Khả từ trong màn chui ra, tay gãi

đầu, miệng càu nhàu:

— Ai đấy! Quấy quả thế này thì tôi đến xin từ chức đấy!
Chính đánh tiếng:
— Đồng chí Khả mệt à?
— Ấy, anh Chính — Khả kêu to, giật lùi, tay luớ quớ tìm cái quần tít-

xuy len — Tôi cứ tưởng ai. Lính ông Đắc tệ lắm, họ biết tôi có tật ngủ trưa,
thế là cứ kéo nhau đến đòi cấp phát, xin xỏ, làm rối tinh rối xòe cả lên. Anh
đã khỏe rồi cơ à?

Chính ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh bếp, dựa cái gậy trúc vào vai:
— Tôi vừa đi quanh làng xem địa thế!
— Anh thấy thế nào? — Khả xốc cái quần, vẻ xăng xái.
— Ở địa điểm này, thế công cũng tối mà thế thủ cũng hay.
— Ấy, tôi cũng thấy thế. Khen cho con mắt tinh đời của chị Châu. Gớm,

hôm qua bà chị kéo tôi đi, mệt phờ râu. Họp ba cuộc một đêm. Mà sao bà
chị đã lý láu tiếng Dao rồi. Thế có thánh không? Anh để tôi đun nước nhé.
Rồi xin báo cáo anh mấy nét tình hình tôi tập hợp được. Gay quá, anh ạ.

— Sao thế?
— Có lẽ tôi ngã nước mất. Mấy hôm nay cứ gây gấy vào lúc buổi trưa.
— Đêm nằm màn, không để muỗi đốt...
— Gay lắm, yên hàn, về xuôi với cái bụng báng thì chẳng còn ra thể

thống gì.

— Làm gì mà đã yên hàn được. Còn đánh thằng Pháp lâu dài đấy.
— Chắc cũng...
— Chuẩn bị tinh thần ở lâu dài trên miền núi này đi, ông ơi.
— Ấy, tôi cũng nghĩ thế. À anh Chính này, tôi định ôn ổn một tí thì đón

nhà tôi lên. Cô ấy nhà tôi xuất thân con nhà khá giả nhưng cũng xốc vác
lắm. Gia đình định gả cho một ông xếp ga. Nhưng cô ấy cứ một hai đòi lấy
tôi. Mà tôi thì đỗ xéc xong, tứ cố vô thân, chỉ là anh thư ký quèn ở đồn điền
Phú Hộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.