ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 224

Lào Cai ta lắm đấy, miền củ ạ.

Dừng tay thái củ thuốc, ông già ngẩng lên, hai con mắt khép nhỏ đăm

chiêu:

— Ba tháng mùa đông cỏ héo, nước đông, vận khí biến hóa không

thường. Khí hậu sinh vạn vật, lại hại vạn vật. Bởi vậy, nên ăn uống có điều
độ, cán bộ Khả à.

Khả trợn mắt:
— Cụ nói chí lý quá! Con cũng nghĩ vậy. Con chủ trương là mùa này

phải ngủ sớm, dậy muộn...

— Anh Chính có thể gặp phong. Phong là đầu mối gây trăm bệnh. Ngoài

ra, anh Chính còn bị hao tổn dương khí quá. Nhìn lâu thường tổn khí, ngồi
lâu thường tồn thịt. Đứng lâu thường tổn xương. Đi nhiều thường tổn gân.
Thế đấy, cán bộ Khả ạ.

Khả gật đầu:
— Như anh Chính sau đây là phải bồi dưỡng cật lực mới lại sức... Con

có bàn với chị Châu là mua một con chó...

Chưa dứt câu, thấy ông cụ đầu tộc đã sa sầm nét mặt, Khả vội lắp bắp:
— Nhất cử lưỡng tiện mà miền củ. Một là có thịt ăn. Hai là ta diệt bớt

chó, để giữ bí mật. Miền củ ơi? Sắp tới làng ta là nơi hội quân mà.

Buông con dao đang thái, ông cụ quay mặt đi, đổi mặt lạnh lùng:
— Ăn thịt chó không vào làng tôi được. Không vào làng Dao được.
— Dạ, như thế thì...
— Nguồn gốc người Dao tôi là Bàn Đại Hộ. Bàn Đại Hộ là long khuyển.

Long khuyển có công giết giặc ngoại xâm Cao Vương. Vì vậy Bình Vương
mới gả con gái cho, rồi hai vợ chồng vào làm ăn ở núi Côi Kê, đất vua
phong.

— Chà!
— Về sau hai vợ chồng Bàn Đại Hộ sinh được sáu trai, sáu gái. Bàn Đại

Hộ chết. Vua phong Đại Hộ là Bàn Vương. Bàn Vương là thủy tổ của
người Dao. Lại ban luật lệ cho phép mười hai họ con cháu Bàn Vương vĩnh
viễn ở núi rừng, sống bằng đao canh hỏa chủng, ruộng cứ cách mặt nước ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.