ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 230

Khả nhổm dậy:
— Một cái lưỡi!
— Tay này nó lờ vờ đi xuống ga Thái Niên. Đích tay tôi tóm nó. Nó kêu

nó là kẻ thất tình. Tôi lục vấn, vặn vẹo mãi mà nó vẫn chưa chịu nhận.

— Các anh cừ thật! — Khả reo.
Đắc khoát tay:
— Tôi có đem nó về đây. Gọi nó vào cho anh xem mặt nhé.
Người trai trẻ được gọi bước vào. Thanh mảnh, nhẹ nhàng. Cái áo bu

dông xanh, cái quần dạ tím, đôi dép da láng, bộ trang phục của một thanh
niên nghèo thành phố. Khuôn mặt trái xoan có một nốt ruồi ở má trái lẽ ra
cũng ưa nhìn, nếu không bị phủ một tấm màn mỏng buồn thương, ảo não.

Người đó là nhạc sĩ Quang Ngọc.

III

Đ

ắc riết lại thắt lưng, xếch bao súng ngắn, chụp cái mũ xi-cút rộng vành

lên đầu. Bộ quần áo ka ki ga-ba-din màu sữa rất khít với vóc người tầm
thước của Đắc. Đắc rất chú ý đến trang phục. Trông Đắc lúc nào cũng đẹp
một vẻ sương gió, ngang tàng. Cái mũi nhọn khiến bộ mặt anh sắc sảo và
hơi dữ.

Hai chiến sĩ quân báo đã chờ sẵn Đắc ở ngoài cửa.
— Ta đi chứ, đại đội trưởng?
— Đi! Không, không, tôi phải bước nhanh. Kẻo dân mong đợi, rừng

xanh đón chờ.

— Đại đội trưởng xuất khẩu thành thơ.
— Tớ đọc cho các cậu nghe cả bài nhé.
Đắc e hèm, nới quai mũ. Rừng tỏa bóng anh trên đầu. Tiếng chim rừng

văng vẳng. Giọng Đắc dở đọc dở ngâm:

Anh đi đâu đó anh hời
Tôi lên biên giới giết loài sói lang
Vội chi còn mấy bước đàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.