ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 390

— Mời ông!
Buổi sáng, sương che kín các ngọn núi nhọn. Gió lướt nhẹ, vi vút như

một nét nhạc êm. Tâm hồn Đắc thoáng bâng lâng. Con ngựa bước chậm
theo bờ con suối nhỏ, hai bờ xanh mướt cỏ, vàng hoe những chấm hoa me
nhỏ.

— Ông Đương này, hiện nay lính của Châu có bao nhiêu?
— Ừm...
Viên đội khố đỏ gục gặc cái cổ ngẵng, như anh rụt lưỡi, ngắc ngứ không

lên lời. Mặt khó đăm đăm, y cho ngựa bước chậm lại, cố tình đi sau Đắc.

— Sắp tới chưa? — Đắc dừng ngựa có ý chờ Đương.
— À... ừm...
Đang đi, con ngựa của Đương đột ngột dừng phắt. Rồi bất thình lình nó

chuyển hướng ngoắt vào cánh rừng vầu ở bên phải con đường, Đắc giật
cương ngựa quay lại. Nhạy cảm về một mối hung hiểm, anh vội cúi xuống,
rút khẩu súng ngắn.

— Đoàng!
Một tiếng súng nổ vang, xiết qua đầu Đắc. Con ngựa nâu lồng lên, hí

hách hách sợ hãi. Đắc giơ súng về phía rừng vầu, bóp liền hai phát.

— Trượt rồi!
Từ phía rừng vầu vụt ra những bóng áo đen và súng bỗng nổ rền một hồi.
“Tao biết rõ mặt chúng mày rồi. Từ giờ, đừng có hòng lừa tao nữa”. Đắc

nghĩ, ngoái cổ về phía sau, nổ liên tiếp mấy phát súng bắn trả.

Tuần lễ sau, Đắc mới trở về tỉnh. Con ngựa nâu bùn dính tới tận ức vụt

vào cổng ủy ban Hành chính tỉnh, quay vòng ở cái sân nhỏ, móng khua rộn
trong tiếng sỏi cuội lạo xạo.

Khả từ trong nhà chạy ra, reo to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.