ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 388

Ba người nọ vẫn giăng thành hàng chắn lối. Nhưng lúc ấy từ trong cái lô

cốt ở bên đường có một người vừa chui ra. Người này cao, gầy, mắt trắng,
răng vổ, mũ chào mào dạ đội lệch, thái dương có cái sẹo to bằng đồng bạc
trắng, mặc quần áo lính khố đỏ.

— Bẩm ông Lý Kiêu Đương...
— Cho ông ta đi.
Đắc chưa kịp gọi, người vừa ra lệnh nọ đã tọt vào lô cốt.
Trấn vắng tanh. Đất sau mưa lỗ chỗ vết chân ngựa. Rất nhiều vết chân

ngựa. Hình như vừa có một cuộc hội quân lớn ở dây.

Ngựa dừng trước căn nhà gác nhỏ có tấm biển đề “Châu bộ Việt Minh”

bằng hai thứ chữ Việt và Hán. Từ ngày ông Yêng làm chủ tịch tỉnh, Việt
Minh đã có trụ sở ở đây. Phụ trách châu bộ ở đây là một đồng chí rất trẻ,
mười chín tuổi, tên là Tiến.

Gọi cửa mấy lần, căn nhà vắng lặng không tiếng đáp, con ngựa quanh

quanh, phân vân. Thấy một cái võng trùm vải do hai người khiêng ở phía
trước, Đắc liền quất ngựa phi tới.

— Đồng bào ơi! Cho tôi hỏi thăm.
Cái võng đứng lại. Hai người khiêng võng ngẩng lên lúng túng chưa biết

đáp thế nào thì từ trong cái võng, một đôi chân đi giày vải thò ra, đặt xuống
đất cùng một tiếng kêu như mếu:

— Ôi, ngài Đắc!
Chui từ cái võng trùm vải tum hum ra một ông già gầy quắt, mặt hốc

hác, hai vệt mày áy trụi, mặc áo chàm khuy vải, bó sát người.

— Cụ Hoàng! — Đắc kêu, nhảy xuống ngựa.
Cụ Hoàng lẫm chẫm bước lại gần Đắc, miệng nhệch như mếu:
— Ngài Đắc ơi! Ông Chủ tịch phản ta rồi.
— Sao?
— Ngài Đắc ơi! Tôi nhân danh ủy ban vào thanh tra ở đây. Ông Yêng

chẳng thoái tô, vẫn thu thuế thân, lại bắt dân đóng tiền mua súng đạn. Có
người bảo tôi: Ông Yêng được Tây nó hứa cho làm tỉnh trưởng rồi. Giờ ông
ấy có năm trăm lính. Tôi yêu cầu ông Yêng lập biên bản. Ông ấy sai người
khiêng tôi ra võng, trục xuất tôi về tỉnh. Họ phản ta rồi, ngài Đắc ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.