ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 387

con ngựa lao xuống bên kia dốc. Đắc cần nghiêm khắc với bản thân. Đắc sẽ
làm lại cuộc đời. Đắc sẽ lột xác. Đắc phải đắm mình vào cuộc sống cơ cực
của quần chúng cần lao. Đắc sẽ nghiến răng rèn luyện và khổ hạnh tu
dưỡng.

Những ý nghĩ bồng bột, chân thành của Đắc cuộn sôi lên trong tiếng

chân ngựa guồng gấp gấp.

Con ngựa đang ngược dốc Chín Quai, thì chợt bị ghìm bước. Xuống

ngựa, Đắc nhận ra bốn năm người đang vây quanh một người đàn ông
Nùng nằm co quắp ở bên đường. Hỏi ra, Đắc mới biết họ là gia nô của ông
thổ ty Nông Vĩnh Yêng. Người nằm co quắp bên đường đang ốm nặng, giờ
phải đưa về bản quê vì chắc khó qua nổi. Ông ta liền một tháng nay ngày
nào cũng phải đuổi ngựa thồ cho ông Yêng.

“Ông Yêng là Chủ tịch tỉnh mà thế à!”. Xoa dầu cho người bị ốm xong.

Đắc lại nhảy lên mình ngựa, lòng hết sức bức bối. Xế trưa, con ngựa đã đưa
Đắc tới trấn Mường Cang.

Con đường thẳng vút qua cánh đồng thuốc phiện đang ra hoa, đâm vào

cái thị trấn nhỏ xíu thuần nhà tường đá lợp ngói, trong nắng mùa thu vàng,
buồn thỉu như từ lâu đã bị quên lãng.

Con ngựa đang phi chợt chững lại vì ba người cầm súng từ cái lô cốt ở

bên đường chạy vụt ra, chắn đường. Đắc hất vành mũ sắt. Anh cố ý để họ
thấy vẻ oai vệ, khẩu súng pa-ra-ben-lom đeo ở hông cùng là trang phục sĩ
quan của mình.

— Cái gì thế?
Đáp lại câu hỏi hơi gắt của anh, ba người chặn đường cùng ngẩng lên,

điềm nhiên:

— Không được vào trấn!
— Tại sao?
— Ông Châu ra lệnh.
— Nông Vĩnh Yêng hả? Ông ấy là chủ tịch tỉnh. Tôi là cấp chỉ huy cao

nhất của bộ đội.

— Chúng tôi không biết.
— Để tôi vào gặp ông Yêng! Hừ, làm ăn loạn xị thế này à!- Đắc gắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.