ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 414

Tâm nhẩy vào cửa, reo mừng rỡ:
— Ông Chính! Ông đến lúc nào thế?
Cạnh bếp lửa có ba bốn anh du kích Dao khăn đỏ to xù quấn đầu đang

ngồi nấu gang vụn đúc đạn. Bật lên một bóng người cao, xương xương, rắn
rỏi.

— Chào Chính ủy mặt trận!
Chính đội mũ nồi, mặc áo bu dông Mỹ, đeo súng ngắn bước ra, hàm răng

trắng bóng trong đêm:

— Mình đi qua các làng Dao cơ sở. Tạt vào đây thăm anh em. Tình hình

có ổn không?

— Tàm tạm.
— Cơ quan tản cư đã xong.
— Bọn thổ ty thế nào?
— Đúng như chúng mình dự tính thôi — Mắt Chính thoáng ánh cười —

Tin mới nhất là họ Nông và họ La vừa hộiquân, chúng lập một liên minh
quân sự. Đứng đầu là thằng Phô-rô-pông.

— Hừ.
— Mai mình về họp ở Trung ương.
— Thế à?
Tâm ngồi xuống. Cái bếp như roãng ra. Âu nước gang đỏ rực. Một chiến

sĩ du kích thận trọng bê cái âu ra, rót xuống những khuôn đạn bằng gỗ đặt
trên chậu nước. Tâm đứng dậy: “Để tôi giúp một tay”. Anh hoạt bát hẳn
lên. Nước gang tuột qua khuôn, tọt xuống nước kêu chuýt chuýt và nước
trong chậu sôi lên ục ục, bốc khói. “Chết thằng Tây rồi! Chết thằng Việt
gian rồi!” Tiếng những người du kích reo trong bụm khói mờ. Mặt Chính
chìm trong khói đúc đạn. Bóng Tâm mờ mờ khắc khổ.

“Một giai đoạn mới thật sự đã bắt đầu rồi” Chính nghĩ rạo rực. Lại nhớ

tới đêm nào hai anh em Seng — Tếnh đúc đạn ở bờ sông Chảy. Mới đó mà
đã như lâu rồi. Kỷ niệm những ngày đã qua vấn vít lòng người quá. Giờ
đây có lẽ chưa phải lúc ngồi đánh giá lại toàn bộ những sự kiện đã xảy ra.
Có những điều sẽ quên đi. Những thế hệ sau đây chắc chắn sẽ giỏi giang
hơn, thông minh hơn, họ sẽ phê phán rất rạch ròi thời kỳ biến động sâu sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.