ĐÔNG CUNG - Trang 217

thế nhưng với tình thế trước mắt, bảo tôi trơ mắt nhìn thích khách bắt hắn
làm con tin, tôi không đành lòng.

Thích khách vẫn lặng thing, chỉ có thanh kiếm lạnh lùng là dựng đứng,

Tăng Hiến đợi tiếp viện cũng không dám làm căng, đôi bên cầm cự suốt
nãy giờ.

Lí Thừa Ngân đứng chôn chân tại chỗ, mà những tiếng rầm rầm bên

ngoài đột nhiên chìm cả vào tĩnh lặng, một hồi lâu trên hành lang mới vẳng
về tiếng bước chân, có người đang tiến gần. Mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát
sống lưng, bụng bảo hay chăng thích khách có đồng bọn. Bước chân mỗi
lúc một cập kề, mỗi lúc một áp sát, Lí Thừa Ngân chợt giơ tay nắm chặt tay
tôi, lòng bàn tay hắn ran nóng, thế nhưng quái lạ làm sao tôi lại trấn tĩnh
hơn. Có lẽ vì tôi biết, hắn đang ở ngay cạnh bên, dù cho nguy hiểm thì đã
có sao? Cùng lắm là chết chứ gì! Hào khí ngay tức khắc dậy lên trong tôi.
Thế nhưng rất nhiều người xộc vào, dẫn đầu là một kẻ vận giáp bạc, thấy
tình hình rơi vào thế giằng co quyết liệt, không tránh khỏi hơi thảng thốt,
thế nhưng lập tức trở nên bình tĩnh đoạn quỳ lạy. Lớp giáp mai cọ vào nhau
sột soạt, thưa: “Thần Doãn Ngụy cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội.”

“Đứng lên đi.” Tuy lưỡi kiếm của thích khách vẫn kề ngay cổ bệ hạ, thế

nhưng giọng người vẫn hoàn toàn điềm nhiên: “Truyền lệnh giới nghiêm
toàn thành, đóng 9 cửa thành.”

“Vâng!”

“Thần vũ quân sẽ cùng Vũ Lâm quân của Đông Cung, lục soát trong

thành, truy tìm đồng đảng của thích khách!”

“Vâng!”

“Không được để lọt tin tức, kẻo làm rối loạn lòng dân.”

“Tuân lệnh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.