ĐÔNG CUNG - Trang 269

ĐÔNG CUNG

ĐÔNG CUNG

Phỉ Ngã Tư Tồn

Phỉ Ngã Tư Tồn

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 26

Chương 26

Tôi vui vẻ đón chùm nho, ngắt 1 quả bỏ vào miệng ngấu nghiếm nhai lớp

vỏ mỏng, nước nho thanh thanh ngọt lịm lan ra trên đầu lưỡi rõ ngọt. Tôi
ngoái đầu hỏi sư phụ: “Này! Mấy người ăn không?” Trước nay tôi không có
thói quen mở miệng là gọi sư phụ, dạo đó bái lão làm thầy, chỉ đơn thuần là
bị lão lừa. Hồi ấy chúng tôi vừa quen nhau, thoạt đầu tôi không biết kiếm
thuật của lão xuất chúng hơn người, bị mấy lời của lão kích động, chúng tôi
quyết đấu kiếm một trận, ai thua phải chấp nhận bái người kia làm thầy, có
thể suy ra tôi đã thua thảm hại cỡ nào, đành xuống nước nhận lão làm sư
phụ. Tuy lão đã làm thầy, song thường xuyên giở nhiều trò mất nết không
xứng làm thầy, thế nên tôi chưa bao giờ thèm gọi một tiếng thầy, được cái
lão cũng không để bụng, mặc kệ tôi cả ngày gọi trống không này này suốt.

Lúc đó bụng dạ lão thầy đang để đâu đâu, lão lắc đầu, lão còn bận nói

chuyện cùng gã mặc áo trắng. Thỉnh thoảng thầy cũng dạy tôi mấy câu
trong sách vở Trung Nguyên, cái gì mà “Khi em đã gặp được chàng. Rằng
sao mà chẳng rộn ràng vui tươi?”(*), hay “Người quân tử khiêm tốn, mềm
mại lấp lánh như ngọc”. Nói đi thì cũng phải nói lại, tôi cứ tưởng quân tử
đều mặc áo trắng, thầy cũng thích mặc màu trắng, song lão thì quân tử cái
nỗi gì, chẳng khác nào tuồng lưu manh.

(*Hai câu trong bài Phong vũ, thuộc phần Quốc phong – Kinh thi. Tạ

Quang Phát dịch)

Thời gian Cố Tiểu Ngũ lán lại thành Tây lương, hắn ở tạm chỗ thầy. Nơi

thầy ở bày biện như bao nhà của người Trung Nguyên khác, mát mẻ mà
sạch sẽ, hơn nữa không dành chỗ nuôi lạc đà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.