ĐÔNG CUNG - Trang 290

Tôi mừng quá đỗi, lúc từ phủ đô hộ An Tây đi ra, tôi liền hỏi Cố Tiểu

Ngũ: “Chàng nói gì mà lại khiến gã quan đó sai quân đi cứu người chúng ta
thế?”

Cố Tiểu Ngũ nở nụ cười xảo quyệt, bảo: “Chuyện này không nói với

nàng được!”

Tôi dẩu môi giận dỗi.

Kỷ luật quân đội của Trung Nguyên rất nghiêm ngặt, tuy hành quân trong

đêm, song đội ngũ vẫn chỉnh tề, ngoại trừ tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng mai
giáp thỉnh thoảng sàn sạt cọ vào nhau vang lên, thêm tiếng bó đuốc phần
phật bùng cháy, tuyệt không nghe thấy một âm thanh nào khác. Tôi để ý ra
người Trung Nguyên dùng đuốc cán gỗ quấn sợi thô, tẩm dầu hỏa. Dầu hỏa
chính là sản phẩm đặc biệt dưới núi Thiên Hằng, màu đen thui, rất dễ bắt
lửa, thỉnh thoảng dân du mục dùng để nổi lửa nấu nước, có điều người trong
Vương thành chê nó nhiều khói nặng mùi, nên ít khi dùng. Chẳng ngờ quân
sĩ Trung Nguyên lại tẩm làm đuốc. Tôi thấy người Trung Nguyên quả thông
minh, bọn họ nghĩ ra những cách mà chúng không tài nào nghĩ ra được.

Chúng tôi hành quân suốt 1 đêm, lúc tảng sáng mới đuổi kịp bên Nguyệt

Thị. Lúc ấy bọn chúng đã sắp rút lui về đến ranh giới lãnh thổ Nguyệt Thị.

Đạo quân Nguyệt Thị đi rất nhanh, lúc chúng tôi bắt kịp, sắc cờ trắng đã

khuất tầm mắt, thậm chí Hách Thất và chục dũng sĩ Đột Quyết, cả người lẫn
ngựa đều mất tăm mất tích. Bụng dạ tôi hốt hoảng, chỉ sợ phe Hách Thất đã
bị quân Nguyệt Thị vây giết, mà Cố Tiểu Ngũ đang bàn bạc với tay Thiên
phu trưởng bằng tiếng Trung Nguyên, binh sĩ Trung Nguyên lớn tiếng
truyền lệnh rồi bắt đầu dãn đội hình.

Phụ vương tôi từng nói, người Trung Nguyên lúc giao chiến rất chú trọng

trận pháp, lấy ít địch nhiều vô cùng lợi hại, nhất là giờ đây, binh lực Trung
Nguyên hơn hẳn quân sĩ bên Nguyệt Thị một bậc, họ đang ngấm ngầm bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.