ĐÔNG CUNG - Trang 321

người chàng yêu đứng giữa con sông, cảnh ấy rực rỡ hoa lệ nhường này
chăng.

Đại Thiền Vu sai sứ giả về bẩm báo với Phụ vương tôi rằng, ông đã chọn

được cho tôi một gã con rể, chính là Cố Tiểu Ngũ đây. Phụ vương đương
tiến thoái lưỡng nam giữa đằng Nguyệt Thị và Trung Nguyên, người nghe
vậy tức thì viết một bức thư hồi âm, kính mong ông ngoại quyết định hộ tôi,
rồi chủ trì việc cưới gả. Đoạn thư trả lời của cha đến nơi, thì hôn lễ đã bắt
đầu được phân nửa.

Tục cưới hỏi của Đột Quyết long trọng song cũng đơn giản, doanh trại

quây quần giết mổ biết mấy là thịt cừu, gió đưa rượu nồng thoảng hương
nơi nơi. Độ mấy ngày này, Cố Tiểu Ngũ đã kết thân với đằng quý tộc Đột
Quyết, người Đột Quyết tôn sùng nhất chính là những bậc anh hùng, trước
kia Cố Tiểu Ngũ giết được vua sói mắt trắng, sau này lại thắng được Hách
Thất, giờ đây trong suy nghĩ của người Đột Quyết, chàng nghiễm nhiên là
vị anh hùng tuổi trẻ đầy triển vọng. Thầy tế xướng điệu ca tụng đầy hân
hoan, chúng tôi đạp lên nỉ đỏ, từ từ tiến lên đài cao thờ thánh thần phía thầy
tế. Chính lúc đó, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại, lính trinh sát lăn
long lóc chạy lại đằng Đại Thiền Vu đang ngồi.

Lướt qua đám đông huyên náo, tôi thấy đôi mày Đại Thiền Vu châu đầu

lại với nhau, bất chấp vị thầy tế đang căng giọng ca tụng, tôi chạy đến chỗ
Đại Thiền Vu: “Ông ơi!”

Đại Thiền Vu xoa đầu tôi, đoạn mỉm cười bảo: “Không sao cả, vua

Nguyệt Thị sai đám người đến mắng vốn thôi, tiện đây ông cũng sai lính đi
tống cổ chúng.”

Không biết từ lúc nào, Cố Tiểu Ngũ tiến đến đứng sau lưng tôi, chàng

khom mình chấm vai thi lễ theo kiểu Đột Quyết: “Bẩm Đại Thiền Vu, xin
ngài cho phép cháu được ra đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.