ĐÔNG CUNG - Trang 322

“Cháu?” Đại Thiền Vu ngước nhìn chàng, “Vua Nguyệt Thị có 5 vạn

quân,” Vả lại vua Nguyệt Thị là lão tướng từng trải chốn sa trường, tài bắn
tên tinh thông của Cố Tiểu Ngũ là lẽ đã đành, song đối mặt với hàng ngàn
hàng vạn quân địch, chỉ e tài bắn tên có tinh thông mấy cũng chẳng ích gì.

“Vậy Đại Thiền Vu nên dụng kế ‘lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt’, bằng

cách sai 3 vạn kỵ binh ra nghênh địch.” Cố Tiểu Ngũ nói, “Nếu như Đại
Thiền Vu không yên tâm, xin ngài cử 1 viên tướng quân, cháu sẽ áp sát thế
trận, nếu có thể ngấm ngấm bắn lén từ đằng sau, khiến trận tuyến của
Nguyệt Thị hỗn loạn, cũng xem như đã góp được chút công mọn.”

Đại Thiền Vu vẫn đương do dự, Hách Thất lại bẩm: “Binh pháp của

Trung Nguyên rất chuẩn xác, trên đường đi, chính bọn họ dẫn người đánh
bại quân Nguyệt Thị.”

Cuối cùng, Đại Thiền Vu gật đầu, đoạn bảo Cố Tiểu Ngũ: ‘Đi đi rồi đem

thủ cấp tướng lĩnh Nguyệt Thị về làm tế phẩm hôn lễ của các cháu dâng lên
Thánh thần.”

Cố Tiểu Ngũ chiếu theo lễ tiết của Trung Nguyên, quỳ lạy đoạn thưa:

“Mong trời đất phù hộ Đại Thiền Vu!” Lúc chàng đứng dậy, nhìn tôi rồi
bảo: “Ta đi rồi trở về.”

Trong lòng tôi bộn bề lo lắng, đánh mắt nhìn chàng quay người trở gót,

tôi vội vàng đuổi theo mấy bước, toan lấy dây lưng của mình cài lên eo
chàng.

Theo nghi thức hôn lễ, tân lang tân nương trao nhau dây đeo lưng để kết

thúc buổi lễ. Hai người chính thức trở thành vợ chồng dưới sự chứng kiến
của thần linh. Tôi toan bảo chàng gỡ dây lưng của chàng xuống trao cho tôi,
thế mà đám nô tài đã dẫn ngựa của chàng lại. Tôi không kịp nói với chàng
dăm câu, chàng đạp lên yên ngựa, đoạn bảo tôi: “Ta đi rồi sẽ về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.